Quên mật khẩu
 Register
Xem: 10158|Trả lời: 22

Truyện rất ngắn

[Sao chép liên kết]
Đăng vào 15-3-2009 14:03:29 | Hiển thị tất cả tầng |Chế độ đọc
Đám tang
Tình cờ ngồi cafe ven đường tôi thấy một hình ảnh mà lâu rồi mới được nhìn lại.

....Một đám tang đi chậm rãi ngang qua quán, trên đầu xe tang có tấm hình một người quá cố mà tôi đoán chắc tuổi đã ngoài 70. Theo sau là gia quyến người gục đầu người cuối mặt lặng lẽ lê từng bước một . Khách qua đường người trên xe máy người đi bộ vẫn vội vã chen chúc cố đi qua đoàn xe tang chậm chậm kia. Bên kia đường có một cụ ông tay nắm tay cụ bà chờ xe tang đi qua để bước sang đường, ông cụ lấy vội cái nón trên đầu bà cụ cũng vội vã xếp cái dù đang che, cả hai  nghiêng mình  đưa người đã khuất ...


Đêm khuya

Khỉ!
Chuyện của nội

Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
Dường như nội cũng mừng lắm. Nội vào ra hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây , nội luôn săm soi một gói giấy vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái góinhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra một cục đất màu nâu rơi xuống vỡ tan
...

Mùi của má

Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão, chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng.
Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên giường.Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giụi chiếc áo: "Em hửi miếng.." "Cho tao hửi với...! Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời.


[ Last edited by anhz27 at 2009-3-15 10:27 PM ]
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 16-3-2009 10:38:34 | Hiển thị tất cả tầng

Tình cơm bụi

“Mời anh chị vào ạ”. “Anh chị ngồi bàn này ạ”. “Dạ, anh chị gọi gì ạ?” Hắn hơi ngượng ngùng nhìn cô bé phục vụ bàn, rồi nhìn người phụ nữ tình cờ đi cùng hắn vào quán cơm bụi. Người phụ nữ ấy có vẻ cũng hơi ngượng, hoặc giả cô ta không thèm để ý. “Không, tôi đi riêng”, hắn định thốt lên như thế, nhưng liếc nhìn bờ vai trần của “người đẹp” chuẩn bị ngồi xuống phía đối diện, hắn lại im. Người ta mặc kệ thì mình cũng mặc kệ. Hắn chúi xuống thực đơn, gọi vài món bình dân, nói rõ to “Thế thôi nhé!”. “Còn chị”, cô bé phục vụ bàn đẩy thực đơn về phía nàng, “chị gọi thêm gì không?” Nàng nhìn thực đơn rất lâu, thờ ơ gọi vài món gì đó...

     Bây giờ là một khoảng trống im lặng. Hắn ngửng mặt lên nhìn đôi tay rất đẹp của nàng để trên mặt bàn và thưởng thức mùi nước hoa ngào ngạt. Nàng dùng nước hoa hơi đậm. Cái bàn quá hẹp, hắn không có can đảm nhìn thẳng vào mắt một người khác giới ở cự ly quá gần như thế, hắn nghĩ rằng như thế là không lịch sự. Vả lại đây là quán cơm bụi, ai vào cũng hùng hục ăn cho thỏa mãn cơn đói, mồ hôi nhễ nhại, ăn xong buông bát buông đũa, xốc quần áo đứng dậy luôn giống như đám thợ xây đi “tàu nhanh” ngoài công viên, chứ có phải gì đâu mà “lãng mạn”. Nhân nghĩ lan man đến chuyện cơm bụi, hắn lại nhớ đến những kỷ niệm cũ. Đời hắn đã không mời được người đàn bà của hắn đi ăn lần nào đâu, hắn cay đắng nhớ lại. Sáu năm trước, hắn đã yêu trong lúc đói run người.....
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 16-3-2009 10:50:15 | Hiển thị tất cả tầng

Cái khẩu trang


Chiều cuối hè. Trời oi bức. Quần ngắn, áo pun, vai mang túi vợt, trên đường đến sân cầu lông, đang chuẩn bị quẹo xe sang đường Yên Bái, bỗng một giọng nữ trong và nghe như đã thân thiết gọi ngược lại: “Anh Tiến! Anh Tiến!” Nhìn lại, thấy người gọi đã dừng xe máy bên lề đường chờ đợi, đầu đội mũ bảo hiểm, mặt mang khẩu trang. Trong trí tôi thoáng nghĩ đến vợ của Phát, người lái xe cũ của cơ quan, chắc muốn hỏi về chuyện thi cử của con cái vừa qua. Bởi cách đây hai hôm, một phụ nữ chủ cửa hàng cho thuê đồ cưới cạnh nhà có gặp và hỏi rằng con chị thi không đủ điểm sàn đại học và cao đẳng, nên cho cháu học gì. Vợ chồng Phát cũng có đứa con trai vừa thi đại học. Tôi quay xe chạy đến. Không phải vợ Phát. Nhưng cũng không thể biết đây là ai. Khẩu trang che kín khuôn mặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt to đen ánh lên sự thân thiện, có vẻ chờ đợi. Qua dáng người, đoán độ gần bốn mươi tuổi. Người phụ nữ nhanh nhẩu: “Anh Tiến có nhớ em không? Hôm trước xin giấy tờ ở cơ quan anh, anh còn nhớ?”. Tôi thầm vắt óc nghĩ ai đây, rồi tự giải thích có thể là một người nào đó quen biết trong công tác hoặc quen biết gia đình mình nhưng lâu rồi không nhớ. Thấy tôi có vẻ do dự, người phụ nữ tiếp: “Hôm trước em gặp anh trên quận đó mà”. Tôi đang công tác ở thành phố và chưa bao giờ làm việc ở quận nào cả. Có lẽ người này nhầm. Nhưng tại sao biết tên mình mà gọi? Người phụ nữ tiếp: “Anh Tiến ở Cẩm Lệ? Nhà em cũng ở Cẩm Lệ”. “Trước đây tôi ở đó, nay thỉnh thoảng về vì má tôi ở đó. Nhưng không công tác ở quận Cẩm Lệ”. Tôi tự nhủ, chuyện gặp người đi đường chào hỏi, mình cũng gật đầu chào lại nhưng không nhớ cụ thể là ai thỉnh thoảng cũng xảy ra. Thấy tôi có vẻ cởi mở hơn, người phụ nữ bộc bạch: “Anh Tiến có tiền cho em mượn ít, xe em hết xăng”. Tôi thật sự áy náy với đề nghị ngặt nghèo giữa đường này. Từ lâu tôi vẫn quan niệm rằng thời gian thư giãn thể thao cuối ngày chí ít cũng là lúc được “thả lỏng” với tiền bạc, nên chẳng bao giờ đem tiền theo. “Tôi đi chơi cầu lông nên không đem theo tiền. Cô đợi chút tôi về nhà”, tôi đề nghị. Những giây phút im lặng nặng nề. Giọng người phụ nữ bỗng thay đổi, không còn trong trẻo và thân thiết như trước, đôi mắt đen trên khẩu trang ném cái nhìn xa lạ về phía tôi: “Thôi, phiền anh, em đi đây”. Cô dắt xe đi nhanh và khuất ở góc ngã tư. Giọng nói và ánh mắt ở lại làm cho tai mặt của tôi nóng bừng và vị chua đắng dâng lên.
      Dư vị âm ỉ cả đêm hôm ấy làm tôi trằn trọc thao thức, chập chờn mộng mị. Trong chiêm bao hỗn độn, tôi vật vã với điệp khúc mỗi lần tung mình bay lơ lửng trên không trung là mỗi lần người phụ nữ bí ẩn với chiếc khẩu trang che mặt lại kéo chân xuống mặt đất.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 16-3-2009 10:53:41 | Hiển thị tất cả tầng

Chiếc bánh kem

Trên một chiếc xe hơi láng bóng, một người mẹ dỗ dành đứa con: ăn thêm cái nữa đi con, nhưng đứa bé lắc đầu:
- Ngán quá! Con không ăn nữa đâu.
Người mẹ lại nài nỉ:
- Ráng ăn thêm một cái, má thương, ngoan đi cưng.
Nhưng đứa bé cương quyết:
- Con nói là không ăn mà, vứt đi, vứt nó đi.
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay, chiếc bánh kem văng qua cửa sổ, rơi xuống đường, sát mép cống, chiếc xe rồ máy chạy đi. Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt, mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng. Nó bảo thằng con trai: Anh hai thổi sạch đi rồi mình ăn. Thằng anh phùng má thổi, bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột, cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tỏm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 16-3-2009 11:07:32 | Hiển thị tất cả tầng

Con chim sáo

Con chim sáo đá anh mua mãi tận trong Bích động Ninh Bình. Con chim non mép vàng lởm chởm lông măng rất phàm ăn và dạn dĩ. Nó kết thân với bọn trẻ trong xóm cùng lứa con anh, cũng líu lô chành choẹ đủ điều. Bẵng đi vài năm, nó như một thành viên của gia đình hoà nhập vào lối sống công chức hiền lành, giờ giấc, cam chịu.
Một chiều về đến nhà thằng con lớn khoe với anh : " Bố ơi ! con sáo biết nói rồi ! ". " Nó nói gì ? ". " Nó rao bánh mì, cả xóm chạy ra mua ". Từ hôm ấy anh mới để ý đến giọng hót của nó, không còn là những âm thanh hào sảng của núi rừng sông suối nữa, không còn cả những thảng thốt gọi bầy lúc chiều nhập nhoạng, không còn cả những ríu rít sớm mai theo đàn trâu kiếm mồi bên chân núi. Nó cũng không đáp lại tiếng gọi của đàn sáo hoang về tìm thức ăn trên cây gạo tháng ba đỏ rực bờ đê. Nó bắt chước tiếng chị. Nó cằn nhằn về  chuyện anh không chịu thay quần áo, nó kêu ầm lên " Bít tất kinh quá ! ". Vâng ! Rất kinh, anh biết nhưng chưa bao giờ dám kêu như thế. Nó giục cả nhà " Tắt đèn, ngủ đi ! " rồi rên hừ hừ như ông lão hàng xóm mắc bệnh suyễn. Chị và các con khen con sáo khôn ngoan sành sỏi cứ như thể là một tấm gương đạo đức, biết nhắc nhở nhiều điều anh quên. Anh ngán ngẩm như người trót đa mang.
Tối nay tôi đến thăm anh, chị thầm thì như hối lỗi : " Sáng dậy anh mở lồng cho con sáo bay đi rồi anh cũng đi từ sáng không về ". Vừa ngồi chưa ấm chỗ anh đã trở về huyên náo, con sáo theo chân anh bay về nhà chui tọt vào chiếc lồng tre rệu rạo. " Tớ vừa sang nhà cậu ! ", con sáo cãi " Giả vờ, giả vờ ".
Anh đã không gặp tôi, con sáo nói đúng. Tôi không mấy khi ở nhà vì một nhẽ rất giản đơn, nhà tôi cũng có một con sáo biết nói.


Đỗ Phấn
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 17-3-2009 16:30:48 | Hiển thị tất cả tầng

Chùm truyện rất ngắn ..

Tiền cứu trợ
.Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"
Mỗi tối, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng bào miền Tây.
Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.
Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo:"Tiền cứu trợ, ba con gởi lên cho con đó!".

Người tốt - Người xấu
Trong lần đi công tác lên Đà Lạt, chiếc xe hơi cũ kỹ bò lên dốc đồi, trời sẩm tối, đường vắng, anh thấy sợ. Chợt có một bóng người đàn ông tất tả xách một chiếc túi nhào ra đường vẫy tay dồn dập xin quá giang.
Nhìn tới nhìn lui, anh bỗng ngại. Nhưng đôi mắt kia van xin, tuyệt vọng.
Anh dừng xe chép miệng:
-Thôi đành vậy! Tôi chỉ sợ gặp phải người xấu.
-Xin ông cứ trói tay chân tôi lại và cho tôi đi nhờ lên Thị xã. Con tôi đang nằm viện


Lòng tin

Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 19-3-2009 13:30:59 | Hiển thị tất cả tầng
Hai nhà sư
Có hai nhà sư cùng thong dong bước xuống một con đường lầy. Cơn mưa nặng hạt vẫn còn rơi. Ðến khúc đường quẹo, hai người gặp một cô gái xinh xắn trong chiếc áo Kimono và chiếc khăn quàng cổ bằng lụa, đang đứng bên lề đường vì không thể băng qua ngã tư đường lầy được. Lập tức một nhà sư bảo: "Ði nào, cô bé" tức khắc đưa tay nhấc bổng cô gái lên và đưa qua quãng đường lầy.
Nhà sư bạn của anh ta, từ đó không buồn nói một tiếng nào, cho đến khi cả hai dừng lại trong một ngôi chùa. Rồi không còn chịu đựng được nữa, nhà sư bạn lên tiếng nói với anh ta:
-Chúng ta là những nhà sư, không được phép gần đàn bà, nhất là với những người đàn bà trẻ đẹp. Nguy hiểm lắm! Sao anh lại làm như vậy?
Nhà sư mỉm cười:
Tôi đã bỏ nàng từ chỗ đó rồi! Anh còn mang nàng theo đấy sao?
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 19-3-2009 21:12:44 | Hiển thị tất cả tầng
1. Bàn Tay
Võ Thành An
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.
Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách bấy lâu mỉnh quá vô tình

2. Khóc
Bùi Phương Mai

Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
- Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.

3. Đánh Đổi
Song Vũ

Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: "Anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa".

4. Tro Ấm
Kim Liêu
Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.
Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:
"Ông ơi vào ăn cơm"
Cả nhà tôi đều im lặng.
Ông nội đã mất 20 năm rồi!
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 20-3-2009 20:32:26 | Hiển thị tất cả tầng
5. Mẹ tôi
Lăng Dũng

Chiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ dắt con đi sơ tán khắp nơi.
Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm. Năm năm sau mẹ quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố. Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.
Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ ào...
Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ... mẹ lại một mình.


6. Ghe hoa
T.T.H.A

Nhà nội nhà ngoại bên này bên kia sông. Xưa, ba đón mẹ về trên chiếc ghe kết đầy hoa hồng hạnh phúc. Xuống ghe, giày cao áo dài vướng víu, mẹ suýt ngã. Ba dìu đỡ cùng đi, mẹ mắc cỡ, cúi mặt đỏ bừng đôi má.
Nay mẹ đưa ba về an táng trên đất vườn nhà nội. Cũng trên chiếc ghe hoa - những tràng hoa phúng tím buồn tan tóc - Quần áo tang lòa xòa mẹ bước đi như người mộng du, suýt ngã, mẹ gượng một mình.


7. Cổng trường
Thanh Hải

Cổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh & phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường.
"Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu.
"Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đâu đấy".
"Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!". Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy...
..Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 22-3-2009 10:43:34 | Hiển thị tất cả tầng
8. Em ác lắm!
Nguyễn Thị Ngọc

Anh lớn hơn tôi mười tuổi, chuyện tình yêu của chúng tôi rất đầm ấm, ngọt ngào và đẹp như bao cặp tình nhân khác. Một hôm tôi nũng nịu đòi anh cho xem những lá thư mà anh và người yêu cũ viết. Một phần sợ mất tôi, một phần chiều tôi vì yêu tôi anh gượng gạo đưa cho tôi xem. Nhưng anh lại dúi dúi cất giữ một lá thư khác. Thấy anh dấu tôi nằn nặc đòi xem cho được. Cầm trên tay tấm hình chị ấy và bức thư tình, sự ích kỉ, lòng ghen tuông, và chút nhỏ nhen của con nít trong tôi nổi lên. Tôi đưa lại cho anh và bảo : " Anh phải đốt cái này cơ". Rồi anh cũng làm theo ý tôi, anh đau khổ quặng thắt đốt và ngồi nhìn đống tro tàn, lòng đau đớn quay sang nói với tôi : " Em ác lắm". Còn tôi, nét khoái trá lộ rỏ trên gương mặt trẻ con của tôi, tôi thoả thích lắm vì giờ đây trong anh chỉ có hình bóng của tôi.
Và giờ đây, những ngày tiếp sau đó, tôi mới thâu hiểu sự đau khổ, trăn trở khi đã thật sự mất anh rồi!


9. Anh yêu em vì anh ghét em

Công Thành

Hồi ấy chúng tôi cùng học chung một giảng đường đại học, tôi bị hút hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên của em, em có mái tóc óng mượt chấm bờ vai, nụ cưới xinh xinh. Thế là tôi xin một chổ để được ngồi gần em, tôi hạnh phúc vì điều đó.
Thật là không hỉu sau, em lại thích thằng bạn ngồi kế bên tôi, lúc nào em cũng quay xuống với nụ cười thật tươi nhưng lại không phải cho tôi. Những lúc như thế tôi muốn hét lên cho em biết là "TÔI ĐANG GHEN ĐÓ, EM CÓ BIẾT KHÔNG"!!!!
Cuối học kì em cho tôi mượn sách để làm đề tài, tôi bỏ đó không xem, chỉ mở ra trang đầu ở bìa sách và ghi bằng bút đỏ" TÔI YÊU EM VÌ TÔI GHÉT EM". Tôi thật ngây ngô đâu có biết rằng phía sau cuốn sách em viết" Anh là người em thích đó, đồ ngốc!"
Bây giờ đi dự đám cưới em tôi mới nhận ra điều đó, có phải tôi quá ngốc đúng không?!

10. Một buổi sáng
Unknown

Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
- Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về!
Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống. Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
- Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau
Bạn cần đăng nhập để trả lời Đăng nhập | Register

Quy tắc tích điểm trong diễn đàn này

Archiver|Mobile|Youtube|Facebook|Twitter|Contact|Netdepviet.org

GMT+7, 15-11-2024 12:30 PM , Processed in 0.021540 second(s), 17 queries .

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2024 Discuz! Team

Trả lời nhanh Lên đầu trang Quay lại danh sách