Nét Đẹp Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Register
Tác giả: Tan.Nguyenhuy
In Chủ đề trước Tiếp theo

Tiểu Thuyết: Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường!

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 02:06:02 | Chỉ xem của tác giả
Tôi hót hết những thứ mà Spoon nôn ra vung vãi trên sàn nhà bằng chiếc thìa trong túi anh ta rồi đổ vào thùng rác. Tôi muốn chỉ cho Thượng đế thấy rằng, thìa bạc thì cũng có thể dùng để xúc những thứ thổ tả như thế này.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi bỏ mặc Spoon rửa mặt một mình rồi vào giường. Sau đó, với bộ mặt đã tỉnh táo hơn, Spoon gọi tên tôi đầy vẻ hối lỗi, nhưng tôi vẫn giả vờ ngủ, không đáp.
-Anh muốn đền em một cái, nhưng hôm nay thì chắc là em không đồng ý rồi.
Anh ta chỉ biết độc một cách xin lỗi, ấy là làm tình!
Phải làm thế nào đây? Làm thế nào thì em mới vui lên được? Nói cho anh xem còn có cách nào khác nữa không? Chắc hẳn là Spoon đang hét lên như thế ở trong lòng. Ôi, một cậu bé bự. Spoon đáng yêu của tôi. Con quái vật đen đúa này sẽ khoả lấp tâm hồn tôi bằng những ngôn từ tục tĩu. Nhưng, vẫn còn đấy những khoảng trống. Cho tới khi trái tim tôi phát ra tiếng kêu như của một chiếc ấm đun nước đang sôi.
-Anh muốn làm tình với em. Kim, anh muốn làm em sung sướng. Em ngủ rồi à? Đã ngủ mất rồi à? Chết tiệt! Anh muốn âu yếm em, sao em lại không cho anh chạm vào người.
Spoon chui vào cạnh tôi, quay lưng lại phía tôi và thở dài.
- Anh có thể hiếp em được mà.
Spoon ngạc nhiên xoay người lại phía tôi. Tôi toét miệng cười trong bóng tối, như thể thừa biết tất cả những điều anh ta nghĩ.
Spoon, vào giây phút ấy, đã thôi không còn là đứa trẻ bất hạnh nữa.


Còn Nữa............
12#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:39:29 | Chỉ xem của tác giả
Tiếp.........

Chương 6






Kể từ hồi bắt đầu sống chung với Spoon, tôi có lên giường khoảng hai làn với một người đàn ông khác. Đó hoàn toàn không phải vì tôi thèm muốn người đó.
Tôi hay lo rằng mình sẽ không thể thoát ra khỏi Spoon. Tôi sợ phải trở thành một miếng ghép trong cái trò chơi lắp hình mang tên Spoon.
Lần ấy, sau khi kết thúc công việc, tôi ghé thăm căn hộ của một người đàn ông tôi khá thân vì quen biết đã lâu. Anh ta luôn là kẻ đồng loã với tôi, và với anh ta, tôi cũng vậy. Tối đó, anh ta vẫn làm cái việc anh ta hằng làm, anh ta tường tận mọi ngóc ngách cơ thể cũng như tâm hồn tôi, vậy mà tôi đã phải bỏ lại căn phòng đó sau lưng với duy nhất cái cảm giác ê chề. Tôi đang dần trở thành một kẻ mắc chứng nghiện Spoon.
Lúc trở về phòng, Spoon đang nằm co người ngủ ngon lành trên tấm mền với ly rượu gin vẫn để nguyên trên sàn. Tôi bật khóc khi vừa nhìn thấy đôi chân trần thô ráp của Spoon.
-Kim... Làm sao thể? Úi chà, em khóc đấy à? Sao rồi! Ai bắt nạt!
Giọt nước mắt tôi rơi trúng chân làm Spoon thức giấc. Dường như anh ta vẫn nghĩ rằng tôi chỉ khóc lúc làm tình và lúc bị ai đó đánh.
-Chẳng có gì đâu.
-Có đứa nào chơi xấu em à!
-Không, chỉ vì em thấy yêu anh quá thôi.
-ồ, chuyện đó thì anh biết rồi. số trời mà.
Tôi chẳng biết cái gì là số trời ở đây, chỉ thấy anh ta lôi tôi lên giường rồi cởi quần áo ra như bóc một gói caramel. Nhưng đột nhiên nó cứng ngắc bất động. tôi đưa mắt xuống người mình và ngỡ ngàng. Có một vết bầm màu tím rõ như in trên ngực.
Spoon sững sờ tới nỗi quên cả ra đòn. Bàn tay bám vào vai tôi đang run lên khe khẽ. Cái mạng tôi đêm nay thế là hết. tôi chấp nhận thực tế và nhìn vào mặt Spoon. Tôi cứ ngỡ sẽ bắt gặp Spoon đang điên lên vì giận, nhưng trong đôi mắt ấy lại phảng phất một nỗi buồn tuyệt vọng.
đừng làm ánh mắt ấy với em chứ Spoon!
Trong trái tim Spoon chỉ có duy nhất một dòng chữ chạy qua chạy lại như được đánh máy: I AM SAD.
mồ hôi lạnh chảy trên trán tôi. Tôi phải làm điều gì đó. Không được để Spoon như thế này. Spoon đích thực phải mang một vẻ mặt dửng dưng và ngốc nghếch. Tôi, lần đầu tiên trong đời, gắng hết sức vắt óc suy nghĩ hòng tìm ra một cách nào đó.
-anh cứ hôn em ở đấy thì làm sao em mặc được váy đầm chứ. lần sau phải chú ý nghe Spoon.
-À phải rồi... đêm qua...
mặt Spoon bừng sáng. Anh ta ấn tôi xuống và bắt đầu yêu tôi cuồng loạn.
một vụ đánh tráo trách nhiệm. tôi không ngờ là mình lại có thể ranh mãnh đến vậy.
ghen tuông sẽ khiến Spoon tổn thương đến mức nào và giày vò tôi ra sao? Tôi nghĩ đến điều ấy giữa lúc sự nhẹ lòng và cơn khoái cảm đang làm tôi thở hắt. niềm đau khổ của Spoon cũng có nghĩa là niềm đau khổ của tôi.
Tôi đang yêu cái kẻ chẳng ra gì này ư!
Ý nghĩ bất chợt ấy làm tôi ửng đỏ, tôi ngẩng lên nhìn anh ta. Lấy làm lạ, Spoon thôi không chuyển động nữa.
- Sao thế?
- Em đang nghĩ là em yêu anh.
chắc hẳn lúc đó vẻ mặt tôi phải tỏ ra đắc ý lắm, như thể nói với anh ta rằng: em sẽ nấu món tôm cho bữa tối.
-Ồ, chuyện đó thì anh biết rồi. Số trời mà.
Sự kết hợp của tôi và Spoon có phải là một thứ qui luật trong xã hội? nhưng nói gì thì nói, con dấu có cái tên Spoon đã đóng lên cơ thể tôi là điều không thể chối cãi.
Hai chúng tôi nằm sấp bụng trong xó công viên rít thuốc rê. Hẳn là chẳng ai trong số những người qua đường nghĩ rằng chúng tôi dám ngang nhiên hút cần sa ở đây. Spoon nhắm một bên mắt, chốc chốc lại phả khói vào con Osbourne. Mỗi lần như thế, con Osbourne lại thả lỏng người như lúc nó chén cây bạc hà mèo còn Spoon thì lăn ra cười. Tôi cuộn mình trong tấm áo khoác liền mũ dày sụ, ngón tay tôi đã vặn mở không biết bao nhiêu nắp chai bia.
Nắng hanh vàng. Chói chang. Nhắm mắt vào, mí mắt tôi biến thành phiến lá đầu mùa hạ. Bàn tay tôi quờ quạng và sờ phải chiếc quần jeans xanh cứng quèo của Spoon. Bằng cảm giác, tôi biết rằng anh ta định hôn trộm môi tôi. Vì trước khi hôn, bao giờ anh ta cũng cọ lông mày vào má tôi. chiếc mũ phớt đội trái mùa rơi xuống, con Osbourne nhảy lên vờn. Spoon, xin đừng nút môi em như thổi một cây kèn cóc-nê nhé!
Chúng tôi cùng gặm xúc xích trong lúc đứng chờ xe bus trước công viên. Mù tạt quá nhiều, thỉnh thoảng lại làm tôi chảy nước mắt. Con Osbourne nằm cuộn tròn và ngủ bên trong chiếc áo phao của Spoon.
-Kim...
Chị Maria đang đứng đó. ngỡ ngàng vì ngẫu nhiên gặp chị ở đây nhưng tôi không biểu lộ điều ấy ra. chị Maria đưa mắt rất nhanh sang Spoon. Tôi gần như co rúm người lại vì cái tình thế khó xử ấy. tôi bao giờ cũng ngượng ngùng khi có ai đó chú ý tới người đàn ông mà mình quá đỗi yêu thương. Còn Spoon, anh ta liếc nhìn chị, như nhìn một đồ vật, rồi đút tay vào ngực vuốt ve con mèo.
-Cậu chàng này hả?
Tôi gật đầu. Chị Maria - cuốn sách giáo khoa của tôi. Nhưng lạ lùng thay tôi lại không muốn chị chấm điểm anh ta. Như trước đây tôi vẫn hằng nhờ chị.
-Cũng đô con đấy nhỉ.
Ngừng giây lát, chị Maria nói, rồi trao đổi mấy lời từ biệt ngắn gọn và lên taxi đi mất. Tôi thấy nao nao buồn như lúc chia tay với người yêu. Cho em bằng tốt nghiệp đi nào, chị Maria! Tôi gào lên như thế ở trong lòng.
Xe bus đã tới. Chúng tôi lên xe. Tôi quay sang bắt chuyện với Spoon đang ngồi yên lặng trên ghế.
-Chị ấy dạy em nhiều thứ lắm. Giống như anh ý. Chị ấy đẹp, đúng không?
Nói những câu sáo rỗng ấy xong, tôi thấp thỏm nhìn vào mặt Spoon.
-Bình thường.
Tôi bị một mối bất an khó tả xâm chiếm. Đây là lần đầu tiên một kẻ hễ cứ trông thấy con gái đẹp là huýt sáo và buông ra những lời tục tĩu như Spoon nói thế.
-CHị ấy đẹp đấy chứ. Ai thấy cũng phải bảo đẹp.
-Lắm chuyện.
Spoon chỉ gắt thế rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt to được bao quanh bởi đôi lông mày rậm rịt đang ngân ngấn nước. Nhìn thấy vậy, ngực tôi bỗng tắc nghẹn như khi nuốt phải một miếng bánh mỳ quá lớn. Miếng nghẹn ấy đáng nhẽ phải được tiêu hoá và bé dần đi, nhưng dường như vì hàng lớp nước bọt bao quanh.
Chiếc xe bus dừng gấp. Ghế ngồi lắc mạnh. Tôi nuốt đánh ực miếng nghẹn. Tôi mong sao người tài xế đừng có phanh gấp lần nữa. Để miếng nghẹn ấy khỏi trào ra từ khoé mắt.
13#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:40:50 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7



Bữa sáng, vừa nhét miếng trứng rán vào miệng tôi vừa nhìn Spoon. Anh ta không chiêu hai viên aspirin bằng rượu Tanqueray gin như mọi sáng mà đang gọi điện cho một đại sứ quán nào đó trong lúc tay ôm khư khư sấp tài liệu và mắt thì nhìn xuống chúng. Thế rồi, chốc chốc anh ta lại mím miệng hoặc nhắm mắt, và bất động.
Này, your girl đang bị anh hút hồn đấy, có biết không! Không sao có thể buông ra một lời thú nhận nhẹ nhàng như mọi bận, tôi chỉ biết nhìn trộm cái gò má đen ấy từ bên cạnh.
“Đừng có bảnh mắt ra đã nghe Chet Baker như thế chứ!” Đó là câu nói duy nhất của Spoon tôi được nghe trong ngày. Cái gãn đàn ông lúc nào cũng ồn ào này, mấy hôm nay, bỗng nhiên trầm ngâm như một nhà hiền triết. Ngay cả cái việc đều đặn như hít bột trắng, mấy hôm nay, cũng bị sao nhãng. Thân hình to lớn đang nằm dài trên đi văng của anh ta làm tôi thấy bồn chồn.
Gần đây, trong đôi mắt mà tình cảm dường như đã tan ra thành nước kia bỗng gợn lên những bóng đen ưu tư. Sự việc xảy ra ở bến xe bus trước công viên vẫn đang cào cấu tim tôi. Những vết xước chưa hề đóng vảy. Tôi thấy sốt ruột. Cảm giác như đã có một cái gì đó rất nghiêm trọng xen vào giữa cuộc sống đàng điếm của hai chúng tôi.
Trong lúc lấy tăm xỉa vụn trứng mắc trên răng, tôi không may làm cho chiếc răng sâu trở nên khó chịu. Cái cảm giác ngứa ngáy ấy càng kích thích hơn sự căng thẳng trong lòng.
Tôi quăng thẳng đống tài liệu trên bàn vào Spoon. những tờ giấy văng tung toé xoè ra như một sấp bài móm khiến tôi tròn mắt. Chúng chắc hẳn là một laọi bản vẽ thiết kế nào đó. Vừa đoán thế thì Spoon đã tống ngay cho tôi một cú đấm vào mặt.
Anh ta liếc nhìn tôi đang bật ngửa sóng soài trên sàn, thu gom những con bài thua cuộc của tôi (mà đúng là trong canh xì phé ấy anh ta đã thắng), rồi lẳng lặng bỏ đi.
Bị bỏ rơi, tôi ngồi xổm ôm ngực trong căn phòng cô độc. Rồi cứ thể mà đổ xuống sàn và giãy giụa hai chân. Tôi thử hờn và khóc như một đứa trẻ không được chiều theo ý muốn. Nhưng, tôi vẫn thấy khó thở. Tôi thử gọi: Spoon. Rồi tôi thử gọi như gọi một thứ dụng cụ làm bếp: Spoon. Nó chỉ là một thứ đồ vật bé tẹo dùng để đưa thức ăn vào miệng thôi mà. Tôi lại tiếp tục giãy giụa. Spoon. Lần này thì tôi thử gọi tên người đàn ông của mình. Nước mắt thật sự đã chảy ra và tôi thấy nhẹ lòng hơn chút ít.
Trước đây, tôi vẫn luôn cảm thấy bình tĩnh dầu cho đã nhiều lần lâm vào cảnh thừa sống thiếu chết. Bởi Spoon và tôi bị ràng buộc với nhau bằng một sợi dây vừa quá đỗi mật thiết vừa quá đỗi hời hợt để có thể gọi là tình yêu. Tôi chẳng có căn cứ gì để lo lắng về chị Maria và Spoon cả. Nhưng chính ý nghĩ ấy lại làm cho tôi lo lắng. Spoon, lúc đó, đã cho tôi thấy hiện thực trước khi đưa ra căn cứ. Tôi cảm thấy sự tổn thương trên nét mặt anh ta. Toàn thân tôi đã được huấn luyện để hễ Spoon đau khổ thì tôi cũng đau khổ. Chúng tôi không biết làm gì để chữa lành cho nhau vì cả hai đều là những con bệnh.
Môt mặt, tôi cảm thấy tự hào khi Spoon bị chị Maria mê hoặc, nhưng ngược lại, tôi cũng phải nếm trải một thứ cảm xúc mãnh liệt mà tôi chưa từng biết tới, ấy là ghen. Tôi thử cố khinh miệt Spoon, kẻ dám vô lễ đặt chiếc cốc xuống trước khi uống cạn tôi tới giọt cuối cùng. Nhưng khinh miệt anh ta thì chẳng khác nào tự khinh miệt mình.
Phải đi tìm. Tôi đứng dậy chải tóc, khoác áo choàng. Tôi lang thang trên phốc như kẻ mắc chứng mộng du, bắt đầu tìm kiếm từ những chỗ mà có lẽ là Spoon sẽ không tới. Quán bar, sàn nhảy, hiệu bán đĩa mà hai người đã từng ghé qua. Căn hộ tập thể của người bạn mà Spoon vẫn thường hay đổ thuốc. Khi chẳng thấy bóng dáng của anh ta ở bất cứ đâu, chân tôi bắt đầu hướng tới khu chung cư của chị Maria ở Jiyugaoka với một niềm tin chắc chắn. Mặc dù tự nhủ mình rằng Spoon không thể nào biết được chỗ ở của chị Maria, song tôi vẫn bị một thứ trực giác như của người điên thúc giục.
Tôi đứng trước cửa và bấm chuông, không có tiếng trả lời. nhưng tôi cảm thấy như ở đằng sau cánh cửa Spoon đang cầu cứu tôi. Khi còn là một đứa con gái vô gia cư hư hỏng, tôi có giữ một chiếc chìa khoá của căn phòng này. Tôi nín lặng mở khoá và đẩy cửa.
Trên chiếc giường được đặt trong góc của căn phòng rộng như một cái nhà kho, Spoon đang nằm tựa người lên gối. Mái tóc dài như rong biển của chị Maria đang xoã xuống giữa hai chân Spoon, những chiếc móng tay nhọn hoắt sơn vàng thấp thoáng. Muôn vàn sợi tóc đang rung rinh như sắp biến thành những con rắn của Medusa.
Chị Maria lẳng lặng ngước lên.
-Lại đây đi, Kim.
Tôi đi về phía đó. Và nhìn xuống hai người. Cái cơ thể đen bóng của Spoon là thanh kẹo sôcôla mà nến cắn vào đó thì tưởng như sẽ có một dòng nứoc ngọt trào ra. Chỉ có thế. Để đi tìm một thứ chỉ có thế mà tôi đã phải xới tung cả Tokyo như phát cuồng. Và đối với tôi, nó đáng giá như vậy.
Tại sao? Từ khi nào? Tại ai? Tôi rối tung vì những câu hỏi bắt đầu bằng chữ “T” đang chực bật ra cùng một lúc. Các chữ “T” ấy khi phát âm ra sẽ ríu vào nhau như thế nào, hình dung tới đó tôi chợt thấy buồn cười. Tôi liên tưởng mình với một nhân vật cà lăm hài hước trong các bộ phim hoạt hình vui của Mỹ. Trong tình huống này, tôi có nên mặc kệ tất cả để cười chính bản thân mình hay không?
14#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:41:14 | Chỉ xem của tác giả
Chị Maria liếc nhìn tôi, khi ấy vẫn đang đứng như trời trồng mà chưa kịp khép miệng lại, rồi khoác lên mình chiếc váy ngủ.
-Chính em buộc chị phải làm chuyện này.
Tôi chằm chằm nhìn chị vì không hiểu một chút gì những điều mình nghe thấy. Nếu như có phần chú thích cho câu nói đó thì hẳn là tôi đã vội giở tiếp trang sau.
-Tại em, Kim ạ.
Chị Maria nói như thể đánh đố tôi một lần nữa.
-Nghĩa là sao? Tôi không hiểu.
Tôi gắng sức làm ướt bờ môi đã trở nên khô khốc và tiếp tục.
-Lỗi của tôi chỉ là đã vô tình để cho Spoon gặp chị mà thôi. Còn chị mới chính là kẻ đã lén lút cướp mất người đàn ông của tôi trong lúc tôi không biết.
Lần đầu thiên trong đời tôi xưng với chị bằng một đại từ ngang hàng là “tôi”.
-Chị không cướp.
-Chị cướp! Anh ấy là của tôi!
Bây giờ tôi mới nhận ra rằng, sự thoả mãn khi bị Spoon chiếm hữu cũng chính là sự thoả mãn khi có được Spoon.
-Thế và em cũng là của cậu ta?
-Đúng vậy.
-... Chính vì thế chứ còn sao nữa.
-?
Chị ta lúc nào cũng ra cho tôi những bài tập khó!
Tôi chằm chằm nhìn chị Maria. Đôi mắt chị sóng sánh như thứ rượu vàng óng đã ủ hàng trăm năm dưới đáy hầm. Đôi mắt ấy luôn làm cho tôi say và nhắc tôi nhớ đến sự xấu xí của mình. Tôi yên tâm giao phó người đàn ông của mình cho chị, nhờ chị kiểm tra và chấp nhận mình như một đứa học trò kém cỏi. Với tôi, một đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi, chị là tuyệt đối.
Thế nhưng, kể từ khi gặp gỡ Spoon, anh ta đã thế chỗ chị. Tôi ngốc nghếch và yếu đuối như đám rong biển nên lúc nào cũng cần một người dẫn lối.
Chị chằm chằm nhìn lại tôi. Tôi cảm thấy mình bình tĩnh kỳ lạ. Ngày xưa, tôi thường hay hát về một cô gái bị đánh cắp người yêu. Tôi hình dung ra cô gái ấy, xúc động trước vẻ mặt truyệt đẹp của cô gái đang quá đỗi buồn đau và căng thẳng. Mắt tôi ngấn lệ. Chắc chắn, nỗi đau ấy phải to lớn lắm, tới mức toàn thân có thể tan thành nước mắt. Tôi nghĩ thế, và khóc vì mủi lòng cho cô gái trong tưởng tượng. Tôi có thể mủi lòng là bởi, tôi chưa bao giờ đánh mất người đàn ông của mình. Và vì trước khi có ai đó đem anh ta đi, lòng yêu đương của tôi đã lặng lẽ bỏ đi mất rồi. Chị Maria lần nào cũng thì thầm vào tai tôi rằng, sự đời là như thế em ạ, nhờ vậy mà tôi quên đi tất cả.
Giờ đây, tôi đang trở thành cô gái bị đánh cắp mất người yêu. Tôi cảm thấy thế. Nhưng miệng tôi không thể cất lên những giai điệu blues. Tôi đứng đó như một kẻ bị trói chặt bằng xiềng sắt trước màn hình tivi. Tựa như tất cả tình cảm trong tôi đều đã đóng băng.
Tôi nói với chị Maria rằng tôi không thể nào hiểu được ý nghĩa của cái gọi là tình yêu.
-Bởi vì em ở giữa.
Chị ta nói gì thế không biết. Người ở giữa phải là Spoon chứ?
Anh ta sợ sệt nhìn hai chúng tôi đang lời qua tiếng lại, nhưng không hề ầm ỹ. Tự dưng tôi thấy thương anh ta. Mấy hôm nay trông mặt anh ta lúc nào cũng như đang mưu tính việc gì đó ghê gớm lắm. Vậy mà giờ đây lại lúng túng như một đứa trẻ nghịch dại vừa bị bắt quả tang. Cái bộ mặt đầy vẻ hệ trọng mấy hôm trước đâu mất rồi? Nhìn anh ta lúc này tôi chỉ muốn giậm hai chân xuống đất cho bõ tức. Cái vẻ mặt mà nếu tôi có hỏi, anh cảm thấy thế nào thì hẳn anh ta sẽ đáp lại rằng, cũng thường thôi. Một sự việc quá đỗi nghiêm trọng đốí với tôi, vậy mà gã đàn ông lăng loàn (tôi cũng thấy lạ khi từ ấy phát ra từ chính miệng mình) này lại chỉ coi như một trò đùa tình ái thôi sao? Tôi không muốn coi cái hành động giăng gió ấy với chị Maria, người mà tôi hằng ngưỡng mộ và đã từng ít nhất một lần thèm muốn, chỉ đơn giản có thế. Tôi muốn gán cho nó một ý nghĩa ghê gớm hơn nhiều.
-Vì em là người ở giữa. - Chị Maria nhắc lại.
-Các người đừng có lấy tôi ra làm trò đùa nữa. – Tôi khóc.
-Đừng khóc, cưng!
-Kim ơi, đừng khóc!
Giọng nói của hai người lẫn vào nhau.
-Chị yêu em Kim ạ.
Tôi nhướng tai lên. Người con gái mà tôi từng ngưỡng mộ đang nói ra cái điều kém thích hợp nhất vào lúc này. Khi mà tôi đã thôi không còn ngưỡng mộ chị nữa.
-Chị yêu em từ lâu lắm rồi. Em là niềm si mê duy nhất của chị.
Thế có nghĩa là chị đã si mê tôi. Hơn nhiều lần những chiếc nhẫn, những cái mũ và những người đàn ông của chị.
-Vì thế chị yêu tất cả những gì thuộc về em. Chị muốn biết tất cả những gì thuộc về em. Nhưng từ khi gặp gỡ người đàn ông này, em không cho chị được làm thế nữa. Em không thèm dành cho chị ngay cả một góc trong lòng mình. Em không thể hiểu được chị đã ghen tuông như thế nào đâu. Em có hiểu được cảm giác khi tình cảm bế tắc không?
-Tại sao chị không nói điều ấy với em sớm hơn?
-Như thế em sẽ ghét chị. Em bao giờ cũng vậy. Một khi đã học được những điều cần biết, em sẽ ghét bỏ mọi thứ.
Quả đúng là tôi sẽ ghét chị, nếu như tôi gặp Spoon sau khi nghe chị nói ra điều ấy.
-Sau nữa, nếu chị nói ra điều đó, biết đâu chị sẽ không thể kiềm chế nổi mình, chị sẽ xé xác em ra và nhai cả xương em mất.
Nghe điều đó, tôi chợt thấy tình cảm mà chị dành cho tôi thật giống với những gì tôi dành cho Spoon. Bởi biết bao lần tôi đã từng muốn nhai vụn Spoon đến tận xương tuỷ vì quá đỗi yêu Spoon.
-Chị muốn ngấu nghiến cơ thể người đàn ông này cho tới khi cảm xúc của mình dịu xuống. Mùi thơm của em vẫn còn đọng lại trên con giống của cậu ta.
-....
-Trong ngày hôm nay, chị sẽ quên đi mọi chuyện. Chị sẽ không để những chuyện đáng hổ thẹn như thế này xảy ra nữa. Yêu ư? Chị sẽ không nhắc đến cái từ đáng xấu hổ ấy thêm một lần nào nữa. Từ giờ, chị sẽ chỉ si mê những thứ mà không bao giờ phải nói ra cái từ đó.
Chị Maria lấy tay ôm miệng, rồi bật khóc nghẹn ngào. Đối với chị, khóc và yêu là những điều nhục nhã. Tôi chợt thấy mình may mắn vì là một kẻ thiếu kiên nhẫn và đầy khiếm khuyết.
-Chị Maria, Spoon không phải vật sở hữu của em. Ngược lại, có thể chính em mới là vật sở hữu của anh ấy.
-Cái gì có thể khiến em nói ra điều ấy cơ chứ... Cậu ta chỉ đơn giản là một gã đàn ông thôi mà. Một gã đàn ông tay trắng...
-Nhưng là người đàn ông của em.
Chị lấy tay ôm trán và thở dài.
-Điều ấy, quan trọng đến thế cơ à?
-Chị quên rồi sao? Chính em cũng chỉ là một đứa con gái tay trắng đấy thôi.
-Thôi, em đi đi.
Tôi bỏ lại hai người và bước ra khỏi phòng. Tôi suy nghĩ về cái cảm giác Crazy about you của mỗi người.
Trở về phòng, tôi bỗng cảm thấy đói bụng và nhận ra rằng đã hai ngày hôm nay mình không ăn gì. Không muốn nấu nướng vì kiệt sức, tôi ăn bánh bột ngũ cốc không đường trộn với sữa. Thỉnh thoảng, tôi phải cố nuốt chửng những mẩu bánh bột ngô nướng đang đâm vào cổ họng mình.
15#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:41:40 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8.







Tôi ngồi xổm trước cửa nhà và dỏng tai lên nghe ngóng mọi âm thanh bên ngoài. Có tiếng sập cửa xem Có lẽ Spoon vừa xuống xe và đang đi lại đây. Có tiếng một người say rượu hất tung thùng rác. Spoon thường hay làm thế để dọn đường. Chắc chắn là anh ta rồi. Có tiếng cậu sinh viên phòng bên cạnh lần tìm chìa khoá trong cặp. Hẳn là cậu ta không thể tưởng tượng nổi bên kia vách cửa, chỉ cách chưa đầy một mét, có người con gái đang ngồi đó nắm chặt chiếc ly trong tay.
Trong tôi, cảm giác ê chề đang trào lên từ đáy dạ dày như những bông tăm đang sủi lên từ viên thuốc Alka Seltzer. Tôi tự hỏi mình sẽ tỏ ra khinh bỉ như thế nào khi nhìn thấy bộ mặt anh ta. Nhưng, những lời lăng mạ dù là tục tĩu nhất cũng có nghĩa lý gì đâu, vì chúng chính là ngôn ngữ thường nhật của một kẻ mất dạy như anh ta mà.
Kiệt sức, mất hết mọi cảm giác, thứ lọt vào tai tôi lúc ấy là cái âm thanh mở khoá từ bên ngoài vẫn thưòng làm tôi hoảng hồn mỗi ngày. Lúc khuôn mặt đen đúa bỉ ổi ấy hiện ra từ khe cửa, tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa, chỉ biết ngước nhìn lên trên tư thế vẫn ngồi bệt trên sàn nhà. Spoon bế sốc tôi dậy, để chho làn không khí buốt giá từ ngoài tràn vào và hôn tôi.
-Sao lại thế này?
Anh ta véo má tôi, lấy hai ngón tay kẹp môi tôi, vày vò mặt tôi như vày vò một đứa trẻ sơ sinh. Tôi muốn nói với anh ta tâm trạng của mình lúc này nhưng không thể cất thành lời.
-Sao thế? Quên mất tiếng Anh rồi à?
Tôi cố nặn ra một nụ cười thật xấc xược giống như Jean Moreau, nhưng không nổi, vì tôi còn quá trẻ dại.
-Anh có yêu em không?
Spoon không trả lời. Nếu là mọi lần, anh ta sẽ lảng trắng bằng một câu nói đáng thất vọng, và vô nghĩa nhất giưã hai chúng tôi: “Of course, yes!” Tôi biết, giờ đây nó đang chuyển sang một dạng thứ khác, đậm đặc hơn, và không thể diễn đạt bằng lời. Tôi nhìn xuống dưới, tháo chiếc khuyên ta ra, thả nó vào ly rượu gin đang nắm chặt trong tay. Spoon kinh ngạc dán mắt vào chiếc ly đang được chìa về phía mình. Tôi cụng chiếc ly vào đôi hàm răng trắng muốt như bàn phím piano của Spoon. Canh! Một âm thanh trong vắt vang lên.
-Cheers!
Tôi vạch răng Spoon ra, đổ thứ chất lỏng sóng sánh ấy vào. Rượu gin vừa đốt cháy cổ họng anh ta vừa từ từ trườn xuống dạ dày.


-Cầu cho viên kim cương ấy ở mãi trong người anh.
Từ giờ trở đi, cho đến hết cuộc đời mình, tôi sẽ chỉ còn một chiếc khuyên tai bên trái.
-Anh đã hiểu ra rằng, đối với anh, em giống như tấm chăn của Linus.
Linus là một cậu nhóc trong xê ri hoạt hoạ vui của Mỹ - Peanuts. Cậu là bạn thân của Snoopy và lúc nào cũng bám váy mẹ. Cậu luôn mang theo mình một tấm chăn đã cũ, có nhiều khi cậu còn ngậm nó ở trong mồm và cậu sẽ không thể nào ngủ được nếu thiếu nó. Spoon không xin lỗi. “Anh thấy mình thật vĩ đại vì đã nhận ra rằng mình cần có em. Cưng à, em quả là người hạnh phúc đấy!” Đó hẳn là lý lẽ của anh ta. Tôi không định phản bác lại cái gã ngốc nghếch nhưng hanh phúc này. Bởi cái lý lẽ ấy của anh ta chính là sự thật.

Spoon đang ở dưới làn da tôi. Chúng tôi trò chuyện. Trải qua hàng trăm cuộc làm tình, đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi đối thoại với nhau bằng ngôn ngữ, chứ không phải chỉ bằng cơ thể. Tôi kể rằng mình đã thèm muốn Spoon như thế nào những lúc vắng Spoon. Tôi kể rằng mình đã từng mở tung cả cửa toilet chỉ để được cảm thấy mùi chất thải của anh ta. Tôi đã từng dốc ngược cả thùng rác để lôi ra những chai Michelob rỗng không và xếp lên bàn.
“Em đã từng ước sao có thể lấy chiếc thìa của anh để xúc từng miếng dương vật anh lên ăn giống như một trái chuối đấy Spoon ơi!”
Tôi vẫn tiếp tục nói. Mọi thứ cảm xúc trong tôi đã hoàn toàn biến thành một cơn hứng tình.
Spoon ngước lên nhìn tôi rồi gầm gừ đầy vẻ tức tối.
“Này, em làm anh có cảm giác như mình được tạo ra chỉ để dành cho em. Xem làn da em kìa. Anh ấn ngón tay thì nó lún xuống. Khi anh nhấc ngón tay lên thì nó lập tức trở về như cũ.”
Thay vì nện tôi, Spoon hôn tôi, anh ta biết rằng nụ hôn có thể tạo ra những xung động dữ dội hơn nhiều. Anh ta đã học được rằng cảm xúc có thể biến một vết thương đau đớn thành một vết sẹo ngọt ngào.
-Spoon này, bây giờ em chính là lớp bơ trên lát bánh mỳ nướng đấy.
Hồi còn nhỏ, Spoon thích nhất là có được một con mèo. Nhưng cả nhà anh ta ai cũng ghét mèo nên đề nghị đó không được chấp nhận. Ngay cả giờ lên lớp, anh ta cũng nghĩ đến mèo. Anh ta bảo mẹ: “Mẹ ơi, lũ mèo dễ thương lắm, lông nó bông bông, rất là mềm.” Thế rồi mẹ anh ta nói: “Bọn con gái cũng giống như thế đấy, con chịu khó chờ vài năm nữa rồi kiếm một cô bạn gái mà chăm sóc.” Một ngày kia, trên đường từ nhà bạn về, anh ta bắt gặp một con mèo thọt chân bị bỏ rơi. Sướng phát điên, anh ta bèn buộc nó vào sau xe đạp rồi chở về nhà. Nhưng tất cả các anh chị em của anh ta đều bị dị ứng, họ hắt xì hơi suốt ngày và bắt đầu nổi đoá. Rốt cục, Spoon phải lén lút nuôi nó trên giường của mình. Mắt con mèo lúc nào cũng có rử, ướt nhèm như khóc, có lẽ nó mắc một chứng bệnh ác tính nào đó. Nhà Spoon không có đủ tiền để mua thức ăn cho mèo vì thế anh ta dành phần cơm thừa của mình cho nó. Nó là một con mèo bị mọi người ghét bỏ, nét mặt lúc nào cũng khép nép và cô độc nhưng rất hoà thuận với Spoon. Thế rồi cho tới một hôm, khi Spoon thức dậy, con mèo đã nằm bẹp gí dưới người Spoon, nó chết, mồm nó ứa ra thứ nước màu vàng. Spoon căm ghét con mèo vì nó chết mà không nói câu nào với anh ta. Anh ta nhớ lại lời mẹ trong lúc gói con mèo vào túi ni-lông và đem đi vứt ở một ngõ khuất của khu Harlem: mèo và con gái đều cùng một giuộc cả thôi. Và thế là ngay từ nhỏ, anh ta đã chấp nhận triết lý ấy như một lẽ tự nhiên.
16#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:42:09 | Chỉ xem của tác giả
Em sẽ vắt từ cơ thể mình ra nước trái cây. Hãy pha vào đó thật nhiều đường nhé, Spoon. Nếu dương vật của anh là mẩu nhũ băng, em sẽ khiến nó tan chảy trong em bằng nhiệt độ cơ thể mình.
-Anh đè bẹp em đi, giống như con mèo của anh ấy!
Tôi sẽ là con mèo bất hạnh bì đè chết kia, sẽ sống mãi trong tim Spoon và suốt đời báo ứng anh ta. Mẹ anh nói đúng đấy. Đàn bà là như thế.
Tôi bất giác nhớ tới một vị rất tanh của con hàu. Làn da của Spoon biến thành dòng hắc ín nóng bỏng bao bọc lấy tôi. Trong căn phòng tối đặc không một bóng đèn. Không âm nhạc. Chỉ có mùi. Khứu giác của tôi sẽ nhạy bén như chó cảnh sát. Cho dù có cách xa đến đâu, tôi cũng vẫn đánh hơi thấy người đàn ông này. Chắc chắn là như thế.
Spoon khoá chặt người tôi bằng hai khuỷu tay của mình, chậm rãi mở mắt và nhìn xuống con mồi. Anh ta đang nghiến răng. Thực ra kẻ muốn nghiến răng phải là tôi mới đúng.
-Em không chịu đâu.
-Tại sao?
-Sao anh có thể thản nhiên ở trên em trong tình trạng như thế này chứ?
-Như thế này là như thế nào?
-Em sắp tắt thở rồi, em chết mất.
-Mở mắt ra.
Spoon chộp mạnh cằm tôi như một con đại bàng vồ mồi để tôi khỏi lịm đi. Em xin anh đấy Spoon. Để em bất tỉnh đi còn dễ chịu hơn.
-Em phải nhìn đến cùng! Nhìn xem anh đang ở trên em như thế nào.
Tôi không thể không khóc. Tôi nhận ra rằng, đau đớn và khoái cảm quá đỗi giống nhau. Trái tim tôi bị tổn thương khi yêu Spoon. Tôi cứ việc đợi cho đến khi vết thương ấy biến thành khoái cảm? Hay là rồi sẽ đến một lúc tôi có thể chấp nhận vết thương ấy như một nỗi đau ngọt ngào?
-Nhìn đi!
Tôi nhìn. Tôi không thể thoát khỏi ánh mắt anh ta đang chiếm đoạt mọi thứ trên người tôi. Mặc kệ ngày mai. Thứ duy nhất tôi quan tâm vào lúc này là khe hở của tấm mền trên giường.
Có lẽ anh ta biết rất rõ điều này. Rằng, cho dù Chúa có phán bảo trái đất đã đến ngày tận thế thì chúng tôi vẫn cứ lẩn mình trong giường như lũ giun mà thản nhiên làm tình một cách đầy can đảm.
“Tận thế ư? I don’t care. Who cares?”

Không tìm được gạt tàn tỏng bóng tối, tôi gầy tàn thuốc vào chiếc ly Champagne bị vứt lăn lóc dưới gậm giường từ bao giờ. Khi ấy, tôi mới chợt nhớ ra rằng mình chưa từng cụng ly với Spoon bằng Champagne. Có lẽ việc làm bẩn cái ly Champagne xa xỉ này bằng tàn thuốc hợp với chúng tôi hơn. Những kẻ lười biếng nhất trần đời như chúng tôi lấy đâu ra tiền để mua thứ Champagne đắt đỏ ấy.
Vừa nhâm nhi hơi thuốc tôi vừa nghĩ, cơ thể Spoon giống như vị bác sỹ riêng thấu hiểu mọi chứng bệnh trên con người tôi.
-Mỗi lần nhìn thấy anh, tim em lại run lên như một miếng thạch ấy. Em sợ nhất là bị anh nhận ra điều đó.
-Còn anh thì có cảm giác như mình vừa giật được ba ngôi sao trên máy đánh xèng. Anh nghe thấy trong người mình tiếng chuông báo hiệu liên tục vang lên.
Không ai có thể làm gì để hứng được những đồng 50 cent đang tuôn ra từ máy, chúng sẽ tràn xuống khỏi lòng bàn tay. Đó là cái cảm giác cuống cuồng và ngỡ ngàng, và cả sự sung sướng khi đổi chúng lấy những xấp tiền đô bằng giấy. Thật tinh tế khi ví quan hệ của chúng tôi với trò chơi máy đánh xèng. Nghĩ thế, tôi bỗng thấy rộn ràng. Lần đầu tiên trong đời tôi có được cảm giác của kẻ may mắn, tôi thầm nhủ, mình đã thắng trong canh bạc này. Lòng tôi tràn ngập một niềm hi vọng đầy lạc quan rằng, mình có thể làm được tất cả. Giống như một đứa học trò sẵn sàng tới trường với một tâm trạng háo hức ngay cả vào một ngày thứ Hai mưa bão. Nhưng tôi quên mất một qui luật bất biến, đó là tiền thắng bạc chẳng bao giờ chịu nằm yên trong tay ai.
17#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:42:34 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9.






Tôi đang bóc vỏ trứng luộc trong góc phòng hướng Tây chói chang ánh nắng. Rắc lên đó một nhúm muối và hạt tiêu đen mới xay, tôi đắm mình trong hạnh phúc. Spoon gối đầu lên cuốn tạp chí đang đọc dở và ngủ thiếp đi bên cạnh con Osbourne. Tôi quệt mu bàn tay của mình lên đám ria mép không tỉa quả Spoon. Anh ta chỉ khẽ nhíu mày, tuyệt nhiên không có vẻ gì là sẽ tỉnh dậy. Tư thế nằm ngủ thoải mái như một con mèo đen khổng lồ của Spoon bình thản quá, nó khiến tôi chỉ muốn thốt lên: Spoon ơi, chơi em đi! Nhưng tôi cố kìm lòng mình lại và tiếp tục ngắm gương mặt Spoon. Một cảm giác yên tâm bấp bênh lan toả trong lòng. Suốt mấy tháng qua, tôi yêu Spoon đến phát rồ. Nhưng tôi chẳng biết bất cứ điều gì cụ thể về cưng của tôi. Tôi chỉ yêu duy nhất cái vật thể tên là Spoon đang hiện hữu trước mắt mình mà thôi, vì vậy tôi không quan tâm tới nguồn gốc hay quá khứ của anh ta, tuy nhiên, có một việc luôn khiến tôi phải bận tâm.
Đó là bó giấy tờ mà Spoon lúc nào cũng ôm khư khư như một thứ vô cùng quí giá. Cấi lần tôi điên tiết hất tung chúng lên, những mẩu giấy như những bản vẽ thiết kế bay tung toé khắp phòng. Mặc cho bị Spoon đánh, tôi vẫn hậm hực rủa thầm trong bụng, thế nào rồi tôi cũng sẽ trả đũa bằng cách lấy bút chì màu vẽ tranh lên đó cho anh xem. Tội nghiệp cho tôi. Vì tôi không đành lòng nhìn Spoon dành mối quan tâm cho những thứ không thuộc về tôi. Tôi sẽ làm gì nếu Spoon rời xa tôi vì một lý do nào đó? Tôi chỉ hiểu một điều duy nhất đó là Spoon không ở bên tôi. Còn thì việc Spoon đang sống xa tôi nhưng khoẻ mạnh hay Spoon chết rồi và không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, đối với tôi, đều chung một ý nghĩa. Tôi khác với những người phụ nữ bình thường (giả vờ) độ lượng. Tôi không thể có cái ý nghĩ theo kiểu, em chỉ cần anh mạnh giỏi. Nếu anh ta không ở cạnh tôi, không được cùng nhau cười đùa hay giận dữ, không còn ở trong cái khoảng cách mà bất cứ lúc nào cũng có thể làm tình, thì anh ta sống hay chết cũng nhược bằng nhau. Có lẽ tôi chỉ yêu những gì đang ở ngay trước mắt mình mà thôi. Tôi chỉ muốn nhìn những gì mắt mình nhìn thấy được. Những thứ khuất xa là những thứ không còn tồn tại nữa.
Mặc dù đã cố gạt nó đi, nhưng linh cảm ấy vẫn cứ choán lấy tôi. Phải chăng những ý nghĩ ấy là cách tôi chuẩn bị cho mình khi điều xấu nhất xảy ra?
“Xin đừng!”
Tôi buột miệng thốt ra. Từ trước tới giờ tôi đã thực lòng cầu xin ai chưa nhỉ? Nếu có thì tôi đã quên mất rồi. Vì chúng đâu có gì đáng để nhớ.
Tôi pha trà, châm thuốc. Mùi trà làm Spoon tỉnh giấc. Hẳn là trong mắt Spoon, khuôn mặt tôi cũng mờ mịt vì làn hơi nước.
-Nếu anh không ở đây nữa thì em sẽ thế nào?
-Tại sao em lại nghĩ thế?
-Em sẽ khóc mất.
Anh ta vuốt tóc tôi.
-Tội nghiệp.
-Thế anh không khóc sao?
-Anh chưa khóc bao giờ.
Chẳng lẽ lại phải chỉ cho anh ta cách khóc? Thật chẳng được cái nước gì, tôi nghĩ.


-Anh phải gọi điện.
-Đi đâu?
Spoon không trả lời. Anh ta quay số liên tục. Tôi bồn chồn lắm. Tôi yêu anh ta lắm. Nhưng tôi làm bộ như không quan tâm. Dù sao Spoon cũng đang ở trước mặt tôi. Ở khoảng cách này, tôi vẫn có thể thò tay ra đằng trước kéo khoá quần jeans và làm anh ta hứng tình. Tôi cảm thấy bình tâm. Có khi việc yêu Spoon sẽ đỡ khổ sở hơn nếu mắt tôi mù đi, tai tôi điếc đi và chỉ còn lại cái khứu giác rất phát triển này. Trong ngôn ngữ của lính Mỹ, người ta gọi đào ngũ binh là U.A. Trong một sàn nhảy toàn lính thuỷ Mỹ, nếu người ta nói với các cô gái đang tụ tập ở đó rằng, hắn là U.A đấy, thì có nghĩa là, nếu các cô không muốn thiệt thân thì đừng dại gì mà dính líu với hắn, còn không các cô sẽ trích tiền của mình ra để nuôi báo cô hắn đấy. Những kẻ biết mà vẫn yêu như tôi thật ít ỏi. Nếu bị bắt, bọn họ sẽ phải nộp một khoản tiền phạt lớn, mà những kẻ không nghề ngỗng mới phải đi lính như bọn họ thì lấy đau ra ngần ấy tiền, và thế là trong hầu hết các trường hợp họ sẽ phải vào tù, ngay cả khi tội nhẹ, họ cũng sẽ bị tước quân hiệu, sẽ bị giam lỏng trong căn cứ. Giống như chim trong lồng. Sau đó, bọn họ sẽ bị loại ngũ và trở lại làm những tên gangster đường phố. Tôi thấy sợ. Sợ những gói thuốc phiện mà Spoon đã bán cho rất nhiều người. Sợ những cú điện thoại Spoon gọi liên tục đến một đại sứ quán nào đó. Và sợ cái túi giấy tờ kia. Không phải tôi sợ những tội lỗi do anh ta gây ra ấy, mà là tôi sợ rằng vì những tội lỗi đó mà Spoon sẽ biến khỏi tầm mắt tôi. Nếu Spoon có tội thì đó là cái tội đã gieo vào tim tôi những ký ức. Trước đó, tôi chưa từng biết tới ký ức và căm ghét nó. Tôi không đủ tự tin để có thể xoá đi những ký ức về Spoon ngay khi anh ta biến mất. Tại sao lúc này tôi lại nghĩ đến điều ấy? Hồi Spoon ở bên tôi như một tay vô dụng tôi có lo lắng gì đâu. Tôi đã từng chấp nhận việc anh ta sẽ ra đi như một lẽ tất nhiên cơ mà.
18#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:43:38 | Chỉ xem của tác giả
Vào một buổi chiều kia, có một cú điện thoại bất thường gọi đến.
-A-lô, cho tôi hỏi, chỗ chị có phải là công ty hay văn phòng gì đó không ạ?
-Anh là ai?
-Tôi là người của Cục cảnh sát...
-Anh đừng có đùa! Tôi gặp quá nhiều cái trò quấy rối qua điện thoại ấy rồi. Rốt cục, anh muốn gì?
Đúng là như thế đấy. Thỉnh thoảng có những cú điện thoại kiểu như vậy gọi đến khiến tôi thấy bồn chồn. Có một lần, một tay đồng bọn của Spoon gọi điện đến trêu chọc tôi, tôi đã run bắn người khi trong ống nghe vang lên giọng nói: “Tôi là người của lực lượng quân cảnh hải quân...”, thế rồi khi biết đó chỉ là trò đùa, tôi đã nổi xung và xả cho cái gã tên là Willy không hề có ác ý gì ấy một trận.
-Thôi được, anh hãy đọc số điện thoại của anh đi, nếu anh đọc được. Tôi sẽ gọi lại sau. Lúc ấy tôi sẽ biết anh có phải là người của cảnh sát thật hay không.
Anh ta đọc số điện thoại và tôi gọi lại. Số điện đó đúng là của Cục cảnh sát. Người đàn ông lúc nãy nghe máy, anh ta hỏi qua tên và nghề nghiệp của tôi rồi cúp máy.
Tôi không hiểu gì hết. Tuy nhiên, vì đó là cảnh sát Nhật Bản nên tôi không cần phải bận tâm về Spoon. Thay vào đó, tôi lo rằng có khi cảnh sát đang điều tra hộp đêm nơi tôi hay hát, vì thỉnh thoảng họ vẫn yêu cầu các cô phục vụ bàn bán dâm. Phải thừa nhận rằng ham muốn làm việc của những cô gái học sinh người Đài Loan và Đông Nam Á thật là ghê gớm.
Sau một hồi thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng, tôi rót cho mình nửa cố whisky. Nếu cái hộp đêm đó bị đóng cửa thì sao? Liệu còn có chỗ nào khác chịu nhận một ca sỹ hát dở như tôi không? Hay là tôi sẽ cùng Spoon đi bỏ mối thuốc phiện? Việc đó thì tôi chịu, vì tôi là một đứa yếu bóng vía. Tôi ngồi xuống chiếc ghế ngả, lẩm bẩm.
Trên đài vang lên giọng hát của Tina Turner. Chợt nảy ra rằng một cái miệng rộng như thế thì rất hấp dẫn, tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm và bắt đầu tẩy đi lớp son môi màu đỏ. Tôi lấy bút lông quết đẫm son, vẽ một đường viền to hơn hẳn môi mình và bắt đầu tô một cách cẩn thận. Để khỏi phai, tôi thấm môi trên giấy lụa, rồi lại tô, rồi lại thấm. Kết quả là tôi có được một đôi môi đỏ sẫm như trái anh đào. Mặc dầu vậy, tôi vẫn rất hài lòng và ngậm lấy một điếu thuốc.
Soi mình trong gương, tôi tự nhủ rằng chiếc áo phông đang mặc không hợp với quần bò Levi’s cho lắm, tôi bèn lôi tấm áo choàng buổi tối bằng lụa từ trên giường xuống, khoác nó lên tấm thân trần như nhộng của mình. Mặc dù có một vài vết rách do con Osbourne gây ra, nhưng tô vẫn thấy như mình là nhân vật chính trong cuộc đời đầy kịch tính của mình, tôi làm dáng với điếu thuốc cầm trên tay.

Đúng lúc ấy, Spoon trở về và mở cửa.
- Hi, Honey!
Spoon, với bộ mặt rất khó diễn tả, nín thở chừng một hơi rồi phì cười.
-Chả ra làm sao cả! Hôm nay là lễ hội Halloween hả? Trông có khác gì quả cà chua đóng hộp không nào.
Tôi hơi giận. Nhưng, sau đó thì buồn cười. Quả nhiên đôi môi làm người ta liên tưởng tới những thứ có thể ăn được.
-Thế thì anh ăn đi.
Spoon áp môi lên môi tôi. Son môi tôi nhuộm đỏ môi anh ta. Anh ta quỳ xuống, vừa ngước mắt nhìn lên như muốn nuốt sống tôi vừa hôn lên đùi tôi. Lần này, lớp son trên môi anh ta nhuộm lên đó. Tôi cảm thấy cái dính dớp của lớp son trên đùi mình, tôi suýt bật khóc trong lúc xoa mái tóc xoăn tít của Spoon.
-Spoon....
Khi ấy, Spoon vừa mở miệng định nói điều gì đó. Nhưng cho tới tận bây giờ tôi vẫn không biết đó là điều gì.
Thế rồi, cuối cùng thì cái cú điện thoại quái quỉ kia cùng gọi đến. Không phải của cảnh sát. Mà từ một đại sứ quán nào đó (tôi đã để nó trôi tuột khỏi cái đầu đang rối bời của mình nhưng tôi dám chắc nó không phải một đất nước hay được nhắc đến). “Có Joseph Johnson ở đấy không, thưa cô?” Nghe họ hỏi thế tôi hết sức sửng sốt vì lần đầu tiên biết rằng Spoon có cái tên của một tín đồ cơ đốc giáo. Cho tới lúc này, tôi còn chưa biết cả tên thật của anh ta.

Spoon lao bổ đến máy điện thoại.
“Every thing’s all right.”
Cùng với câu nói đó, anh ta gác máy và cười thật sự hạnh phúc.
“Cưng à, chúng ta gặp vận rồi.”
Nhưng tôi không thể cùng cười với Spoon vì một dự cảm chẳng lành đang xâm chiếm. Tôi ngắm nhìn không chớp mắt gương mặt quay nghiêng đầy hạnh phúc của Spoon như quan sát một đối tượng tạo hình.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang, tim tôi như bật khỏi lồng ngực. Tôi luống cuống hỏi Spoon xem phải làm gì. Anh ta đưa mắt ra hiệu cho tôi mở cửa. Tôi không muốn ra mở cửa trong bộ dạng của một ả đĩ điếm như thế này, tôi suýt khóc. Thế rồi, tôi chỉnh lại vạt áo trước của tấm áo choàng và khiên cưỡng bước ra.
Có năm người mặc thường phục đang đứng chờ ngoài cửa. Một trong số họ là nữ, đó là một người ngoại quốc da màu. Có hai người đàn ông Nhật Bản đã đứng tuổi và hai thanh niên trẻ tuổi người Mỹ.
Người đàn ông Nhật Bản lên tiếng.
-Cô biết người này chứ?
Ông ta chậm rãi chìa cho tôi xem bức ảnh của Spoon. Bức ảnh chụp không rõ nét, trông Spoon thật xấu xí, nên tôi không trả lời.
-Tôi đang hỏi cô có biết anh ta không. Chúng tôi đã xác minh rồi. Anh ta đang ở đây.
Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng thừa uy lực để khiến tôi không thể nói dối.
-Các ông cần gì?
19#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:44:06 | Chỉ xem của tác giả
Ông ta giở cho tôi xem một cuốn sổ tay màu đen. Cuốn sổ được buộc vào áo vest bằng một sợi dây. Khẩu súng lục ông ta để lộ ra lúc rút cuốn sổ làm tôi run bắn. Bọn họ đẩy tôi sang một bên, lúc ấy đang không nói được lời nào vì sợ hãi, và bước vào phòng bằng chân trần.
Spoon đã đoán trước được bầu không khí bất thường và trốn vào căn phòng phía trong, nhưng bọn họ đã mở cửa ra không chút nương tay.
Tôi nghe thấy tiếng xô xát và giọng quát tháo của Spoon vọng ra từ trong phòng.
-Không liên quan gì tới cô ấy cả! Đóng cửa vào!
Tôi vẫn đứng chôn chân như kẻ mất hồn ngoài cửa. Đến khi định thần lại, tôi thấy mặt mình ở trong gương trắng bệch như người mất máu, chỉ có lớp son dày bự phản trắc là đang cười vào mặt tôi.
Một lát sau, năm người kia ra khỏi phòng. Người đàn ông Nhật Bản nói với tôi.
-Anh ta muốn nói chuyện với cô. Chúng tôi chỉ đợi được mười lăm phút... Cô có thể vào trong đó.
Tôi cảm ơn lòng tốt của họ Chân lẩy bẩy vì quá căng thẳng.
-Spoon...
Anh ta ngồi trên giường lặng lẽ. Chiếc giường là tất cả những gì của chúng tôi. Tôi sẽ không còn được khóc và được cười ở trên đó nữa ư?
Đêm đã xuống. Tối nay tôi định sẽ nấu món sườn nướng cho Spoon, tôi đã bỏ sẵn thịt xuống ngăn dưới của tủ lạnh để đánh tan đông. Tôi sẽ nướng những miếng sườn cay xè tẩm cà chua và ớt trên chiếc lò nhỏ bé. Mà tôi còn phải thêm mấy lá nguyệt quế vào nữa. Spoon vẫn chẳng chịu nhớ mua cho tôi cái dập tỏi gì cả. Tôi sẽ đập bằng dao vậy. Tôi sẽ cho thêm gừng. Thêm ớt bột, nhục đậu khấu, và tất cả những hương liệu cần thiết khác.
Những miếng sườn mới đầu còn nhão nhèo và tanh mùi thịt sống sẽ dần cháy sém và toả mùi thơm. Khi nào xương chuyển sang màu đỏ sẫm, miếng thịt bắt đầu óng ánh thì tôi sẽ tắt bếp đi và để cho chúng ráo mỡ. Tôi sẽ bày lên bàn một chai vang đỏ, chuẩn bị thật nhiều giấy ăn rồi gọi Spoon vào. Chỗ nước mỡ chảy ra từ những miếng sườn đọng trên chiếc đĩa hứng dưới lò làm tôi thèm rỏ rãi. Tôi sẽ dưới chúng lên lũ bánh mỳ nướng và xếp vào trong giỏ.
Spoon sẽ dùng hàm răng nhọn hoắt của mình để xé thịt. Mỡ trào ra từ khoé môi khiến cho rượu vang đỏ nổi váng. Mấy cái váng nhỏ hoà lẫn vào nhau để tạo thanh một cái váng lớn. Vì là loại vang nổ rẻ tiền của Mỹ nên váng mỡ và những cái bong bóng nhỏ li ti khiến cho rượu trong ly nom như đang chuyển động. Spoon không dùng giấy khi đang ăn, vì thế những ngón tay bốc sườn của Spoon có những cái móng bóng nhẫy như những hạt dẻ vẫn còn nguyên vỏ. Khi tôi vừa mới ăn xong miếng thứ nhất thì Spoon đã đánh bay cả chỗ sườn còn lại, thành ra tôi chưa thấy đã. Bụng tôi vẫn đói meo. Cho em mút tay nhé, tôi bảo Spoon. Tôi vừa cho từng ngón tay đầy nước sốt của Spoon vào mồm vừa nhìn mặt anh ta. Lúc ấy, hẳn là Spoon thèm chơi tôi lắm. Nhìn mặt anh ta thì biết. Mình làm gì tiếp bây giờ hả Spoon? Và tôi sẽ hỏi như vậy.

Đáng lẽ ra chúng tôi đã có một bữa tối trần tục nhưng vương giả nhất trần đời như thế.
-Chỗ sườn ấy bây giờ làm thế nào?
Tôi nói, mắt ngấn nước.
-Phải đổ đi à? Khổ thân bọn chúng.
Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà và khóc. Tôi không khóc to, chỉ sụt sịt.
-Em thèm ăn sườn lắm.
Tôi vừa khóc vừa hồi tưởng lại những món đã ăn cùng Spoon. Những món ăn cay xè và béo ngậy mà người ta gọi chúng là soul food. Ham hock, giò lợn xông khói ninh đậu tương. Okra gumbo, súp hầm đậu bắp cay với những ống xương đã tuột hết thịt chứa đầy tuỷ ngon lành. Spoon rất thích tabasco. Bao giờ anh ta cũng tưới đẫm tabasco lên món đùi gà rán. Và chitlins, món ruột lợn non hầm nhừ tuyệt diệu. Tôi đã cùng Spoon ăn những thức ăn mà người Nhật không thể nào nuốt nổi ấy. Khi nghĩ rằng chúng đã biến thành một phần cơ thể Spoon, tôi sung sướng ăn chúng và cảm thấy như mình đang ăn Spoon.
“Thật vớ vẩn khi nghĩ tới món ăn vào lúc này”, tôi cất tiếng. Spoon không nói, chỉ nhìn tôi. Nhưng khoé miệng anh ta đang cười mặc cho vẻ đượm buồn trong ánh mắt.
-Hôm nay anh vẫn chưa nói.
-Nói gì?
-Cái từ quen thuộc của anh ấy.
-Có lẽ thế thật.
-Chẳng giống anh tẹo nào.
-...
-Nói đi.
-FUCK.
-Fuck em đi.
Spoon đưa lòng bàn tay chạm vào má tôi. Tôi vuốt ve cổ tay và những ngón tay Spoon. Bàn tay anh ta to tới mức nếu xoè rộng ra, nó sẽ ôm trọn khuôn mặt tôi mất. Lòng bàn tay ấy chỉ có vỏn vẹn ba đường chỉ, rất giản đơn, nhưng đừng tưởng lầm, bởi nó là bàn tay tinh tế vô cùng, nó biết mọi ngóc ngách cơ thể tôi.
-Chúng mình không òcn được làm chuyện ấy nữa à?
Tôi chớp mắt để cho giọt nước mắt đang làm vướng mi mình rơi xuống. Nó rớt lên tay Spoon rồi chảy đi đâu mất.
-Chuyện yêu đương của chúng mình, chỉ toàn dục vọng thôi phải không cưng.
Tôi trân trân nhìn khuôn mặt Spoon. Dục vọng: tôi không sao nén được sự kinh ngạc khi cái từ mang đầy dáng dấp của lý trí ấy phát ra từ miệng Spoon. Tôi cuống quít. Tôi muốn thấu hiểu con người này. Ý nghĩ mãnh liệt ấy bắt đầu manh nha trong tôi.
20#
 Tác giả| Đăng lúc 18-8-2009 06:44:27 | Chỉ xem của tác giả
-Không còn thời gian! Không còn thời gian nữa rồi!
Tôi gào lên.
-Yên nào, cưng.
Spoon chậm rãi vuốt dọc gáy tôi từ dưới lên trên hòng làm tôi trấn tĩnh. Những ngón tay anh ta gõ lên cổ tôi như những phím dương cầm tự động. Thế rồi tôi biết mắt mình đang xếch ngược lên như mắt một con mèo. Tại sao lại có kẻ muốn cướp khỏi tay chúng tôi chốn nương thân dễ chịu nhường này cơ chứ? Tôi thấy căm ghét một cái gì đó mơ hồ.
-Em không thể yêu nếu không có anh.
Lúc nào em cũng muốn tắm đẫm anh như dưới một chiếc vòi hoa sen, Spoon ạ, tôi lẩm bẩm.
-Lúc nãy anh bảo em chả ra làm sao cả.
-Về cái gì?
-Nhưng thực lòng, em tô son rất đẹp. Lộng lẫy như một quí bà.
Câu nịnh đầm đầu tiên tôi nghe được từ Spoon quá đỗi vụng về. Tôi nói dỗi:
-Anh vừa bảo em giống như một ả điếm trong lễ hội Halloween đấy thôi.
-Ả điếm của anh luôn là một quí bà.
Nói rồi anh ta đặt môi lên môi tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy những lời nói của Spoon nồng nàn, ấm áp.
Spoon hôn khắp mặt tôi, như thể hôn một lần là không đủ. Cái cách hôn tựa như khi thân đê vỡ tung vì cơn lũ. Tôi không kịp thở, để mặc Spoon làm gì thì làm. Giá mà Spoon cứ thế này đè tôi xuống, yêu tôi thật lực, rồi cứ thế làm tôi mê đi. Nhưng Spoon không làm. Anh ta ghì chặt tôi, để im thế và nhắm mắt. Hai cánh tay của anh ta, như hai sợi chỉ rối, không chịu buông ra. Ngay cả khi ấy, tôi vẫn ngửi thấy cái mùi nước hoa dễ chịu luôn làm tôi rối trí toả ra từ cơ thẻ Spoon. Đó là mùi nước hoa Brut. Spoon chính là con thú hoang đã trú ngụ trong người tôi.
Thế rồi, lúc ấy, anh ta định bước ra ngoài. Mọi thứ sao lại nhanh thế được. Tôi không thể tin nổi. Tựa như có một ai đó đang dùng tuốc-nơ vít thô bạo nhổ chiếc đinh ốc đã bắt chặt vào tim tôi và để lại đó một cái lỗ.
-DON’T!
-DON’T gì?
Có một công thức đã hình thành trong tim tôi.
2 sweet + 2 be = 4 gotten (Too sweet to be forgotten).
- Mọi thứ quá ngọt ngào để bị lãng quên, Spoon ạ.
- Anh không giỏi làm tính.
Tôi biết điều đó. Nhưng, Spoon đã viết lên tấm bảng đen nhỏ xíu là tôi cái công thức ấy. Hay đó chỉ là trò viết bậy của một cậu bé ưa nghịch ác?
Tôi thở dài rất to. Và, như thể đó là một hiệu lệnh, anh ta buông tôi ra. Chính vào giây phút ấy, tôi hiểu rằng tôi buộc phải chấp nhận tất cả. Tôi kéo vành môi dưới đặc trưng của Spoon lên, nhìn thẳng hồi lâu vào khuôn mặt lúc nào cũng như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Anh ta khóc mà không hề thay đổi nét mặt. Khi bắt gặp ánh mắt tôi, anh ta như muốn nói: thế thì đã sao nào. Tôi có cảm giác như mình là mẹ Spoon, tôi thì thầm, yêu lắm, và vỗ nhẹ vào bên má ướt nhèm của Spoon.
-Khóc khá lắm.
Tôi tin rằng mình đã cười rất tự nhiên vào lúc đó.

Spoon không nói gì, chỉ cúi gằm với nụ cười thẹn thùng. Thế rồi, anh ta ngẩng mặt lên và cười lớn: Anh biết em quá rõ mà, cưng. Phải, ánh mắt ấy của anh ta đã nói thế.
Anh ta dứt khoát đứng dậy và thả cái gì đó xuống khe giường. Sau đó quay về phía tôi, ngắm nhìn khuôn mặt tôi hồi lâu rồi từ từ nhắm một bên mắt. Tôi bỗng nhớ lại cái đêm đầu tiên gặp Spoon. Những cảm xúc sau cuộc làm tình cuống cuồng ấy ngưng kết trong tôi, tan chảy cùng với cái nháy mắt sau đó của Spoon tựa như một viên nang và bắt đầu kích thích tim tôi. Cái cử chir đầy ẩn ý khiển cả một bên má méo xẹo ấy chính là sự khởi đầu cho cơn cuồng bệnh của tôi.
Thế là, cùng với lúc mí mắt Spoon đóng lại, mọi thứ cũng kết thúc. Cố ngăn cho tình cảm của mình khỏi trào ra, tôi nói.
- Ngay cả lúc này mà mắt anh vẫn như khi đang làm tình ấy. Anh muón nói gì với em à?
Anh ta đưa ngón tay trỏ về phía mình, rồi từ từ chỉ về phía tôi gật đầu hai lần.
Spoon, em cũng thế. Em cũng thế mà.
Nhưng tôi không thể thốt thành lời.
Spoon cứ thế rời khỏi phòng và rời xa tôi trong sự áp giải của những viên đặc vụ. Cuối cùng thì tôi bị bỏ lại căn phòng mà chẳng được biết một điều gì cụ thể. Vừa rót rượu gin vào cốc tôi vừa soi mình trong gương, mặt tôi nhoe nhoét son.
Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Register

Quy tắc điểm

Phòng tối|iPhone|Archiver|G+|Youtube|Facebook|Twitter|Contact| Netdepviet.org

GMT+7, 25-6-2024 01:14 PM , Processed in 0.020214 second(s), 14 queries .

Powered by Discuz! X3.2

© 2006 Made with in Hanoi,Vietnam and Contents are published by all members

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách