|
Chương 8.
Tôi ngồi xổm trước cửa nhà và dỏng tai lên nghe ngóng mọi âm thanh bên ngoài. Có tiếng sập cửa xem Có lẽ Spoon vừa xuống xe và đang đi lại đây. Có tiếng một người say rượu hất tung thùng rác. Spoon thường hay làm thế để dọn đường. Chắc chắn là anh ta rồi. Có tiếng cậu sinh viên phòng bên cạnh lần tìm chìa khoá trong cặp. Hẳn là cậu ta không thể tưởng tượng nổi bên kia vách cửa, chỉ cách chưa đầy một mét, có người con gái đang ngồi đó nắm chặt chiếc ly trong tay.
Trong tôi, cảm giác ê chề đang trào lên từ đáy dạ dày như những bông tăm đang sủi lên từ viên thuốc Alka Seltzer. Tôi tự hỏi mình sẽ tỏ ra khinh bỉ như thế nào khi nhìn thấy bộ mặt anh ta. Nhưng, những lời lăng mạ dù là tục tĩu nhất cũng có nghĩa lý gì đâu, vì chúng chính là ngôn ngữ thường nhật của một kẻ mất dạy như anh ta mà.
Kiệt sức, mất hết mọi cảm giác, thứ lọt vào tai tôi lúc ấy là cái âm thanh mở khoá từ bên ngoài vẫn thưòng làm tôi hoảng hồn mỗi ngày. Lúc khuôn mặt đen đúa bỉ ổi ấy hiện ra từ khe cửa, tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa, chỉ biết ngước nhìn lên trên tư thế vẫn ngồi bệt trên sàn nhà. Spoon bế sốc tôi dậy, để chho làn không khí buốt giá từ ngoài tràn vào và hôn tôi.
-Sao lại thế này?
Anh ta véo má tôi, lấy hai ngón tay kẹp môi tôi, vày vò mặt tôi như vày vò một đứa trẻ sơ sinh. Tôi muốn nói với anh ta tâm trạng của mình lúc này nhưng không thể cất thành lời.
-Sao thế? Quên mất tiếng Anh rồi à?
Tôi cố nặn ra một nụ cười thật xấc xược giống như Jean Moreau, nhưng không nổi, vì tôi còn quá trẻ dại.
-Anh có yêu em không?
Spoon không trả lời. Nếu là mọi lần, anh ta sẽ lảng trắng bằng một câu nói đáng thất vọng, và vô nghĩa nhất giưã hai chúng tôi: “Of course, yes!” Tôi biết, giờ đây nó đang chuyển sang một dạng thứ khác, đậm đặc hơn, và không thể diễn đạt bằng lời. Tôi nhìn xuống dưới, tháo chiếc khuyên ta ra, thả nó vào ly rượu gin đang nắm chặt trong tay. Spoon kinh ngạc dán mắt vào chiếc ly đang được chìa về phía mình. Tôi cụng chiếc ly vào đôi hàm răng trắng muốt như bàn phím piano của Spoon. Canh! Một âm thanh trong vắt vang lên.
-Cheers!
Tôi vạch răng Spoon ra, đổ thứ chất lỏng sóng sánh ấy vào. Rượu gin vừa đốt cháy cổ họng anh ta vừa từ từ trườn xuống dạ dày.
-Cầu cho viên kim cương ấy ở mãi trong người anh.
Từ giờ trở đi, cho đến hết cuộc đời mình, tôi sẽ chỉ còn một chiếc khuyên tai bên trái.
-Anh đã hiểu ra rằng, đối với anh, em giống như tấm chăn của Linus.
Linus là một cậu nhóc trong xê ri hoạt hoạ vui của Mỹ - Peanuts. Cậu là bạn thân của Snoopy và lúc nào cũng bám váy mẹ. Cậu luôn mang theo mình một tấm chăn đã cũ, có nhiều khi cậu còn ngậm nó ở trong mồm và cậu sẽ không thể nào ngủ được nếu thiếu nó. Spoon không xin lỗi. “Anh thấy mình thật vĩ đại vì đã nhận ra rằng mình cần có em. Cưng à, em quả là người hạnh phúc đấy!” Đó hẳn là lý lẽ của anh ta. Tôi không định phản bác lại cái gã ngốc nghếch nhưng hanh phúc này. Bởi cái lý lẽ ấy của anh ta chính là sự thật.
Spoon đang ở dưới làn da tôi. Chúng tôi trò chuyện. Trải qua hàng trăm cuộc làm tình, đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi đối thoại với nhau bằng ngôn ngữ, chứ không phải chỉ bằng cơ thể. Tôi kể rằng mình đã thèm muốn Spoon như thế nào những lúc vắng Spoon. Tôi kể rằng mình đã từng mở tung cả cửa toilet chỉ để được cảm thấy mùi chất thải của anh ta. Tôi đã từng dốc ngược cả thùng rác để lôi ra những chai Michelob rỗng không và xếp lên bàn.
“Em đã từng ước sao có thể lấy chiếc thìa của anh để xúc từng miếng dương vật anh lên ăn giống như một trái chuối đấy Spoon ơi!”
Tôi vẫn tiếp tục nói. Mọi thứ cảm xúc trong tôi đã hoàn toàn biến thành một cơn hứng tình.
Spoon ngước lên nhìn tôi rồi gầm gừ đầy vẻ tức tối.
“Này, em làm anh có cảm giác như mình được tạo ra chỉ để dành cho em. Xem làn da em kìa. Anh ấn ngón tay thì nó lún xuống. Khi anh nhấc ngón tay lên thì nó lập tức trở về như cũ.”
Thay vì nện tôi, Spoon hôn tôi, anh ta biết rằng nụ hôn có thể tạo ra những xung động dữ dội hơn nhiều. Anh ta đã học được rằng cảm xúc có thể biến một vết thương đau đớn thành một vết sẹo ngọt ngào.
-Spoon này, bây giờ em chính là lớp bơ trên lát bánh mỳ nướng đấy.
Hồi còn nhỏ, Spoon thích nhất là có được một con mèo. Nhưng cả nhà anh ta ai cũng ghét mèo nên đề nghị đó không được chấp nhận. Ngay cả giờ lên lớp, anh ta cũng nghĩ đến mèo. Anh ta bảo mẹ: “Mẹ ơi, lũ mèo dễ thương lắm, lông nó bông bông, rất là mềm.” Thế rồi mẹ anh ta nói: “Bọn con gái cũng giống như thế đấy, con chịu khó chờ vài năm nữa rồi kiếm một cô bạn gái mà chăm sóc.” Một ngày kia, trên đường từ nhà bạn về, anh ta bắt gặp một con mèo thọt chân bị bỏ rơi. Sướng phát điên, anh ta bèn buộc nó vào sau xe đạp rồi chở về nhà. Nhưng tất cả các anh chị em của anh ta đều bị dị ứng, họ hắt xì hơi suốt ngày và bắt đầu nổi đoá. Rốt cục, Spoon phải lén lút nuôi nó trên giường của mình. Mắt con mèo lúc nào cũng có rử, ướt nhèm như khóc, có lẽ nó mắc một chứng bệnh ác tính nào đó. Nhà Spoon không có đủ tiền để mua thức ăn cho mèo vì thế anh ta dành phần cơm thừa của mình cho nó. Nó là một con mèo bị mọi người ghét bỏ, nét mặt lúc nào cũng khép nép và cô độc nhưng rất hoà thuận với Spoon. Thế rồi cho tới một hôm, khi Spoon thức dậy, con mèo đã nằm bẹp gí dưới người Spoon, nó chết, mồm nó ứa ra thứ nước màu vàng. Spoon căm ghét con mèo vì nó chết mà không nói câu nào với anh ta. Anh ta nhớ lại lời mẹ trong lúc gói con mèo vào túi ni-lông và đem đi vứt ở một ngõ khuất của khu Harlem: mèo và con gái đều cùng một giuộc cả thôi. Và thế là ngay từ nhỏ, anh ta đã chấp nhận triết lý ấy như một lẽ tự nhiên.
|
|