Quên mật khẩu
 Register
Xem: 25902|Trả lời: 20

Tiểu Thuyết: Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường!

[Sao chép liên kết]
Đăng vào 18-8-2009 01:55:22 | Hiển thị tất cả tầng |Chế độ đọc
Tiểu Thuyết: Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường!



[Đôi Mắt Ấy Vẫn Ở Trên Giường là tiểu thuyết ngắn của Yamada Amy lần đầu tiên được xuất bản bằng tiếng Nhật vào năm 1985. Câu chuyện xoay quanh mối quan hệ đầy bão dông, không tách rời khỏi tình dục và bạo lực, giữa nữ nhân vật chính – Kim, một ca sĩ quán bar người Nhật và Spoon - một lính Mỹ da đen. Đó là một tình yêu điên rồ nằm ngoài mọi chuẩn mực, một thứ gây tổn thương sâu sắc, ở một thế giới dường như quá cách xa với những gì bình lặng, nơi những cam kết không có chỗ, nơi ngừơi ta phải chờ đến một chiếc thìa để nhớ ra mình đang tồn tại, nơi mỗi ảo giác cần đựơc khẳng định lại một lần nữa bằng xúc giác, vị giác, thính giác, một thứ không vì bất cứ lý do gì mà lý trí có thể hiểu, không quá khứ, không tương lai, không đi đến đâu nhưng cũng không hề kết thúc ngay cả khi không còn người ở đó. Tình yêu đó cần chính nó để tồn tại, và vì thế, dù thế nào “đôi mắt ấy vẫn ở trên giường”.

[ Bài viết này được Tan.Nguyenhuy chỉnh sửa vào lúc 2009-8-18 02:10 AM  ]
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 01:57:14 | Hiển thị tất cả tầng
Chương 1

Spoon chiều chuộng tôi rất khéo. Nhưng, đó là về mặt thể xác, chứ hoàn toàn không phải trên phương diện tinh thần. Bản thân tôi cũng vậy, tôi có thể để cho Spoon âu yếm mình mà không thể làm ngược lại với Spoon. Mặc dầu tôi đã thử nhiều lần. Tôi muốn biết những người khác làm cách nào để lấp đầy được khoảng trống ấy. Tôi có hỏi chị Maria nhưng chị chẳng nói cho tôi hay điều gì cụ thể. Tôi cần một ai đó ra lệnh cho tôi rằng tôi phải làm thế nào. Tôi muốn liếm khắp các vết đau của Spoon giống như một con rối vô tri vô giác đọc một toa thuốc kê sẵn. Nhưng tôi đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng, việc ấy còn khó khăn hơn mơn trớn dương vật Spoon nhiều lần. Tôi tự hỏi, tại sao tôi lại không tập luyện việc ấy sớm hơn.
Giờ thì lọ nước hoa hiệu Brut mà Spoon đã dùng hết và những viên nhộng Vitamin E (mà Spoon cho rằng không thể làm tình nếu thiếu chúng) đang nằm lăn lóc trên bồn rửa mặt. Tôi không thể vứt chúng vào thùng rác. Ngay cả việc nhét chúng vào vali rồi đẩy vào trong hộc tủ tôi cũng không làm được.
Lúc bỏ trốn khỏi căn cứ Yokosuka, Spoon ngăn nắp sắp xếp toàn bộ chỗ hành lý của mình vào hai chiếc va li rồi xách tới trước cửa phòng tôi và lịch sự bấm chuông, tôi cảm thấy như đang đón tiếp một vị khách sẽ tới ở trọ dài ngày. Có những hai mươi phong sô-cô-la Hershey trong chiếc va li. Chỉ cho anh ta ở nhờ thôi mà được nhận những ngần này sô-cô-la, tôi tự hỏi không biết như thế có phải hay không.
Vào cái lần đầu tiên tôi nhìn thấy Spoon ở câu lạc bộ giải trí của căn cứ, anh ta vận một bộ tuxedo và thắt nơ con bướm màu đen, trông cool đến hài hước giữa đám đàn ông mặc đồ lính thuỷ và đồ jeans đang chọc bi. Bạn tình của tôi đang mải mê đánh bi-a với đồng một đô kẹp chặc giữa hai ngón tay, còn tôi thì liếc trộm Spoon từ đầu đến cuối. Ly Seven-and-seven (rượu Bourbon pha với Seven-up) Spoon cầm trên tay lúc ấy cũng có màu vàng óng tựa như những giọt mật đang nhỏ xuống qua các kẽ ngón tay màu đen, mà nếu vào lúc này, trông nó hẳn chỉ như một cái cốc xét nghiệm nước tiểu.
Anh ta đút bàn tay còn lại vào túi quần và có vẻ như đang sờ một vật gì đó. Những ngón tay chuyển động nhấp nhô bên trong hẳn là phải to và xương xẩu. Cảm giác như chúng đang vuốt ve một cách cẩn thận mặt trong của cái túi. Tôi chợt nghĩ, nếu cửa mình bị anh ta sục sạo bằng những ngón tay bỉ ổi và với nét mặt thản nhiên như thế thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ, và đỏ mặt.
Vào cái khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi tưởng như những ý nghĩ trong đầu mình đã bị Spoon bắt thóp nên cúi xuống. Khi tôi ngẩng lên, anh ta liền tóm lấy ánh mắt tôi và đẩy nó ra phía cửa. Cứ thế, tôi đứng lên như người bị ma làm, nói với gã đàn ông của mình rằng tôi cần đi vệ sinh một chút rồi bước ra khỏi phòng chơi. Mở cửa ra, tôi thấy Spoon đang đứng dựa lưng vào hành lang, lần này thì cả hai tay anh ta đều thọc vào trong túi và chờ tôi hệt như một tên du đãng.
Spoon nắm lấy tay tôi rồi kéo tới trước cánh cửa cuối cùng nằm ở góc toà nhà. Trên cửa treo tấm biểnCấm vào, phía trong là xưởng nồi hơi với những đường ống trần nhằng nhịt và mùi bụi bặm lâu ngày.
Sau tiếng đóng cửa, chỉ còn lại tôi và Spoon trong cái không gian đó.
Tôi định mở miệng nói một đôi câu nhưng ngay lập tức Spoon vành môi tôi ra rồi đút lưỡi mình vào, chắc tại Spoon tưởng nhầm tôi đang thúc giục hoặc cho rằng chẳng cần phải chuyện trò gì hết. lưỡi của anh ta nóng bỏng, nó gần như làm tôi ngây ngất.
Tôi cố sức bám lấy chiếc áo khoác ngoài của Spoon để cởi nút áo sơ mi.
Không thể chờ được nữa, mình muốn biết mùi vị cơ thể người đàn ông này ngay bây giờ.
Nhưng bàn tay và cái lưỡi của Spoon không chịu dừng khiến cho tay tôi run lên và chẳng làm sao tóm trúng một cái cúc.
Không còn kiên nhẫn được nữa, tôi tặc lưỡi kéo mép áo rồi giựt phăng hàng khuy.
Trên đám lông đang bao phủ lấy bờ ngực màu đen là sợi dây chuyền vàng.
Tôi vừa ra sức lấy môi bứt những sợi lông ngực, vừa tận hưởng cái mùi hôi nồng trên cơ thể người đàn ông. thế rồi, tôi tin rằng mình đã từng ngửi thấy cái mùi ấy trước đây. Thứ hương hăng hắc và ngọt ngào như bơ cacao. Nách cũng dậy lên một mùi khó tả. Gần như khăm khẳm, nhưng hoàn toàn không khó chịu, hay đúng hơn thì không phải là không khó chịu, mà bởi nó khiến tôi nhận ra mình tinh khiết vì bị một thứ nhơ nhuốc cưỡng bức. Mùi của anh ta khiến tôi thấy mình cao quý. Xạ hương mà con đực phát ra để gọi mời con cái lúc động dục có lẽ cũng tạo ra một thứ cảm giác thân thuộc như thế.
Ngược lại với hành động thô bạo của tôi, anh ta lần lượt cởi những thứ mặc trên người tôi một cách khá tử tế và chuẩn xác.
Trong cái không gian chẳng có lấy một chỗ để nằm, tôi đứng gác một chân lên và tì chiếc giày cao gót vào tường. Cái quần lót bé xíu quẩn quanh cổ chân giống như một chiếc mùi soa. Cánh tay đen của Spoon luồn qua chân tôi, và tôi chỉ còn nhìn thấy mỗi ánh sáng lấp lánh phát ra từ sợi lắc chân.
Cái ấy của anh ta không hề giống với con giống đỏ hồng dâm đãng của dân da trắng, và hoàn toàn khác với cái thứ bé bỏng tội nghiệp cả người Nhật Bản – mà nếu chưa đi vào trong thì chẳng khẳng định được một tí tẹo nào về mình. Tôi thì lúc nào cũng sợ hãi cái đám lông mu hệt như một túm rong biển vật vờ trên mặt nước và chỉ chực quấn lấy người tôi của bọn đàn ông Nhật.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 01:58:36 | Hiển thị tất cả tầng
Còn ở Spoon, có lẽ bởi màu lông hoà lẫn với màu da, nên cảm giác hiện hữu của nó thật rõ rệt. Tôi không sao ngăn được miệng mình khỏi ướt vì nhầm tưởng nó với một thành sô-cô-la mà tôi thích nhất đời. Dòng nước bọt chảy ra đã sôi lên tự lúc nào.
Tôi và Spoon chỉ trò chuyện với nhau bằng những tiếng hổn hển. Cảm giác sung sướng quá đỗi khiến tôi không kêu lên được. Tôi cố bám lấy chiếc áo ngoài của Spoon, vì cả sự khổ sở và cảm giác tuyệt vời khi không thể thốt lên niềm khoái cảm. Lúc tình cờ chạm vào túi quần Spoon, tôi bỗng bắt gặp cái vật mà Spoon đã miệt mài vuốt ve trước bàn bi-a ban nãy. Khi tôi nhận ra nó là một vật làm bằng kim loại và cực kỳ gần gũi trong cuộc sống thường nhật, tôi đến, mọi cảm giác đều tê liệt.
Tôi ngắm nhìn anh ta trong tư thế vẫn gác cao chân. Lấy ngón tay nhúm những sợi tóc bết trên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi, anh ta nói: “Lần sau khi nhớ đến em, chắc là anh sẽ thủ dâm.”
Nghĩ tới việc Spoon tự mơn trớn mình vì tôi, bỗng nhiên tôi xúc động.
-Anh nói cho em biết tên đi.
-Spoon.
Tôi chợt nhớ tới cái vật mát lạnh và cứng ngắc trong túi quần anh ta. Rồi cả một câu thành ngữ tiếng Anh nói rằng đứa trẻ hạnh phúc “chào đời với một chiếc thià bạc ngậm trong mồm” (Born with a silver spoon in his mouth).
Mọi người gọi anh ta là Spoon vì anh ta lúc nào cũng làm cái việc khôi hài là mang theo chiếc thìa bạc trong túi. Cái biệt hiệu ấy hẳn đã được đặt với cả sự thân tình lẫn ý giễu cợt. Bởi kẻ sinh ra với cái thìa bạc trong mồm đâu cần phải mang nó đi khắp mọi nơi như thế. Đấng tạo hoá thật bất công khi sinh ra một người đàn ông có cơ thể tuyệt vời nhường này mà lại phải đóng một bộ cánh quá ư hào nhoáng và lúc nào cũng nắm khư khư cái thìa trong tay để xác nhận sự tồn tại của mình. Tôi thấy hơi bực bội.
-Anh có bao giờ buồn không?
-Lúc nào cũng hạnh phúc.
Tôi tự hiểu theo ý mình rằng Spoon nói dối.
-Đến nhà em đi – Tôi nói.
Tôi đang định trở thành một kẻ tử vì đạo? Hay trong đầu tôi dang nảy ra cái ý nghĩ dớ dẩn là muốn làm anh ta thấy hạnh phúc? Nhưng câu nói cảu Spoon đã gạt bỏ hộ tôi những nghi ngại ấy.
-Bỏ chân xuống đi. Em không mỏi à? Gác mãi lên rồi còn gì. Lần sau nếu muốn nữa thì nên làm cái thứ hai trong mền.
Anh ta nói thế rồi nháy mắt với tôi theo cách đặc trưng của người da đen: lần lượt nhíu hai bên lông mày rồi khẽ nheo một bên mi mắt dưới. Cái nháy mắt ấy đi vào miệng tôi, bùng lên ngọn lửa, rồi dịu xuống và chậm rãi tan chảy một cách ngọt ngào khắp cơ thể.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 01:59:29 | Hiển thị tất cả tầng
Chương 2



Chị Maria nuôi một lũ lợn béo múp trong phòng thay đồ của mình. Có vài con đang dạng những cặp giò trắng lúc nào cũng ninh ních thịt sốc thật lực chỗ cơm cà ri được để ngay trên chiếu. Em đừng có gọi chúng là lợn, chị yêu cầu tôi. Nhưng đúng thế còn gì, chúng chẳng giống chị chút nào cả, tôi cãi lại. Song tôi phải im ngay vì bị chị mắng cho một trận.
Chị khoác một bộ kimono đen điểm hoạ tiết, đi đôi guốc gỗ hồng rồi bước loanh quanh trong phòng thay đồ. Lúc trang điểm trước gương, chị mở phanh phần trên của chiếc kimono, buộc cẩn thận ống tay áo vào eo và ngồi vắt chéo chân. Lần lót trong của chiêvs kimono đen có màu đỏ thắm.
-diễn xong rồi chị muốn ra ngoài uống chút gì đó. Em định thế nào, Kim? nếu muốn xem chị diễn thì qua bảo anh chàng ở phòng điều khiển ánh sáng cho vào. Hay em ở đây đợi chị?
-Không, em xem.
Tôi không sao chịu đựng được mấy cô nàng xấu xí lúc đứng quỳ trong những bộ đồ lót. Chắc bọn họ cũng cho tôi là một con chíp hôi ở địa phận khác tới. tuy vậy thì việc đùa cợt bằng tiếng Anh với mấy cô vũ nữ Phillipines cũng làm tôi thấy vui vẻ.
Chị Maria di di điếu Peace lùn trong chiếc gạt tàn bằng gốm màu đen rồi bắt đầu thay trang phục. Một chiếc váy đầm dài màu trắng có đường xẻ kéo đến mông. Tôi vừa liếc mắt nhìn chị vừa đi về phía cửa phòng. Trong lúc chờ đến lượt chị diễn, tôi thấy hưng phấn hệt như sắp tới phần việc của chính mình.
Trong căn phòng bé nhỏ lúc nhúc những giống nhuyễn thể này, dường như chỉ một mình chị là có thể tạo ra được bầu không khí nhục dục, làm người ta thấy hứng tình. Mỗi lần nhìn thấy chỗ kín chị giữa đôi chân đang dạng ra theo điệu Blues, tôi lại thấy mình ngộp thở vì sự tồn tại đầy kiêu hãnh của nó. Đã không ít lần tôi bán cái ấy của mình với giá rẻ mạt. Nghĩ vậy tôi lại thấy tự ghét mình, cái khe nhỏ dưới háng tôi chẳng đáng gì so với của chị Maria, nó không bao giờ có thể trở thành một thứ nghệ thuật. Tôi chợt nhớ tới dòng chữ mà Spoon xịt lên tường nhà tắm.
“PUSSY IS GOD!!!”
Chị Maria lại bước lên sân khấu với độc một đôi giày cao gót và chiếc mũ mềm trên người. Chị vừa uyển chuyển uốn lượn thân mình vừa bắt đầu tự ve vuốt. Mặt chị đờ đẫn đầy khoái cảm, nhưng vẫn lạnh lùng. Tôi ước gì mình có thể diễn xuất được như thế trên giường. Giá như tôi có thể khiến người đàn ông đắm đuối chứ không phải tự mình đắm đuối trước. Tôi muốn thử phá tan cái ánh mắt dửng dưng của Spoon bằng một peep-show (một kiểu sex-show mà người ta phải nhìn qua một lỗ nhỏ -ND) của riêng mình. Tôi sẽ chỉ biểu diễn cho một mình Spoon để rồi khi anh ta sán đến, tôi sẽ đẩy anh ta ra xa giống như chị Maria đang làm trên sân khấu. Nghĩ đến cảnh làm tình với Spoon lần tới, tôi thấy người mình nóng bừng vì háo hức. Nhưng, bao giờ cũng vậy, người rên lên, em muốn anh, và mất tự chủ trước tiên luôn là tôi.
Ngay cả với Spoon, tôi cũng đã bắt đầu quen dần với cái cảm giác thua cuộc ngọt ngào sau mỗi trận mây mưa. Sân khấu của chị Maria giống như việc học thi của tôi ngày xưa, cái thời mà tôi vẫn còn ấp ủ một chút hi vọng ở phía trước. Lần nào tôi cũng tự nhủ rồi mình sẽ giành được điểm cao. Nhưng, khi nhìn thấy đáp án, không hiểu sao tôi lại run rẩy tới nỗi chẳng cầm nổi cây bút chì. Và rồi khi nhìn thấy kết quả bài thi, sự tự tin của tôi lại một lần nữa biến mất.
-Spoon? Lần này em cặp kè với anh chàng có cái tên lại nhỉ. Biệt hiệu à?
Chị Maria rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Chị thường bỏ riêng vài điêú vào trong một cái hộp đựng thuốc lá bằng vàng để mang theo.
-Người cậu ta có đẹp không?
Như bị nhìn thấu ruột gan, tôi bối rối ngẩng mặt lên. Chị Maria chăm chú nhìn tôi từ dưới vành mũ đen lúc đội lên sân khấu, tủm tỉm cười.
-Em không nhờ chị làm tình với cậu ta như mọi lần đấy chứ!
Lúc ấy, vẻ mặt tôi rất lạ. Khác hẳn với tôi mọi lần. Vì mỗi khi chuẩn bị yêu một người đàn ông, tôi lại đến nài nỉ chị, rủ chị cùng yêu. Tôi sợ một mình. Vào những lúc tôi nhận thấy có một kẻ thật lòng hiếm hoi giữa vô số cuộc chơi.
Tôi tự biết mình là một đứa con gái hư hỏng không ai bằng, nhưng nhát gan. Chị chỉ đáp lại sự cầu khẩn vô lý của tôi bằng mỗi một câu: “Chịu thôi.” Sau đó chị nói tiếp. “Nhưng nếu là trên giường thì được.” Thế rồi tôi nhờ chị làm việc ấy. Lần nào cũng thế, tôi yên tâm ân ái với người đàn ông đó, đón nhận sự bình an và cảm thấy mình giống như một đứa què quặt.
Nhưng tôi lúc này lại đang làm một bộ mặt khác hẳn.
-xem kìa! Cô bé này lạ chưa. chị chưa bao giờ thấy em như thế cả. Hay là lần này không cần chị giúp nữa?
-Em chẳng biết. Em đang mất phương hướng. Đáng lẽ như mọi lần, lời nói của chị phải là liều thuốc an thần tốt nhất. Nhưng, em cứ thấy thấp thỏm. Em làm sao thế nhỉ?
-Hay là, tại em chưa hình dung được cảnh chị lên giường với cậu ta?
Tôi có thể hình dung ra những vết cắn trên cơ thể người phụ nữ khác giống như Spoon thường làm với tôi. Vào giây phút đó, tôi thấy một thứ chất lỏng ấm nóng lăn dài trên má. Tôi đang khóc một cách không hề tự chủ.
Chị Maria lấy ngón tay trỏ quệt dòng nước mắt của tôi.
-Có tưởng tượng thôi mà cũgn ghen đến phát khóc kìa... cô bé đáng yêu của tôi. Nín đi nào, đừng có lãng phí thời gian. Em chỉ nên tin vào những điều mắt mình nhìn thấy thôi. Em kể cho chị nghe về cậu ta đi. Chị tò mò quá. Cậu ta là một kẻ như thế nào mà lại khiến Kim của chị ra nông nỗi này.


[ Bài viết này được Tan.Nguyenhuy chỉnh sửa vào lúc 2009-8-18 02:06 AM  ]
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 01:59:57 | Hiển thị tất cả tầng
-Anh ấy đã trốn khỏi doanh trại để đến với em.
-Nghĩa là U.A (unauthorized absence – ND)?
Tôi gật đầu. Hai chữ ấy nhắc nhở về một cuộc chia ly không định trước. Chẳng bao lâu nữa, thể nào anh ta cũng sẽ bị đưa trở lại căn cứ, rồi vào trại giam và bị trục xuất về nước. Tôi không dám nghĩ rằng mình sẽ theo Spoon sang tận Mỹ. Tôi sẽ làm gì ở bên đó để chờ đến lúc anh ta được tự do? Nhưng nếu chỉ là U.A., thì tội chẳng có gì to tát và biết đâu sẽ chỉ bị loại ngũ là xong. Rồi anh ta sẽ tìm thấy một công việc, lấy vợ, có con và làm tròn bổn phận với gia đình. Nghĩ đến đó tôi thấy tuyệt vọng. Spoon có thể trở thành một ông bố được chăng? Làm sao Spoon có thể xoa đầu lũ trẻ bằng đôi bàn tay coi việc mân mó cửa mình tôi như một thứ tín điều? Ôi, lạy Chúa Jesus... Tôi thở dài.
-có vẻ như em đã vớ phải một anh chàng rắc rối rồi đó. Lính Mỹ đào ngũ. Hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để trở thành một gã ăn bám.
-Không đúng. Anh ấy không phải loại đàn ông hèn mạt như thế.
-cậu ta có khiến em cảm thấy hai người tan chảy vào nhau lúc làm tình không?
-Có. Em cũng không hiểu tại sao nữa.
-Thôi, em đừng tưởng tượng ra đủ thứ rồi lo lắng làm gì. tại sao bỗng nhiên chị hỏi thế? Là bởi không có gì quan trọng bằng cái cảm giác tan chảy vào nhau ấy đâu. Em nên suy nghĩ về cách duy trì trạng thái đó, như thế em sẽ thấy háo hức hơn.
Tôi thấy nhẹ nhõm hơn chút đỉnh.
-cảm ơn chị. Em yêu chị.
-So với Spoon, em yêu ai nhiều hơn?
Tôi lặng câm, bối rối. Chị vừa đưa ly rượu gin lên trước miệng vừa nở một nụ cười hiền lành chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt xinh đẹp ấy.
- chị đùa tôi. Chị yêu nhất bộ mặt bối rối của em mà.
Sau khi uống một hơi cạn ly rượu, chị đeo đôi găng tay màu đen vào và đứng dậy.
-Thôi nào, chị phải chuẩn bị cho lượt diễn tiếp theo đây. Tóm lại là lần này, chị không cần phải đógn vai cố vấn bất đắc dĩ cho em nữa chứ gì.
-Em không biết nữa... cũng có thể...
Chị Maria cầm lấy phiếu tính tiền rồi đi ra trước, hình như không nghe thấy những lời lúng búng ấy của tôi.
Tự dưng trông ngực tôi đập mạnh, tôi ngạc nhiên lấy tay ôm ngực trái như người bị bệnh tim. Tôi cảm thấy mình đơn độc. Dường như con xúc xắc đã lăn và trò chơi đã bắt đầu. Nhưng đã bao giờ có một trò chơi nào nghiêm trọng đến thế này chưa? Tôi châm lửa vào điếu Peace lùn mà chị Maria vừa dụi tắt, rít đầy hơi khói thuốc hòng tự trấn tĩnh mình. So với loại tôi thường hút, thứ này nặng hơn nhiều. Tôi vừa sặc sụa ho vừa nghĩ: Chỉ chung sống với một người đàn ông thôi thì có gì nghiêm trọng đâu. Thật là ngớ ngẩn.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 02:01:09 | Hiển thị tất cả tầng
Chương 3




Tiếng khoá cửa tự mở. Mấy ngày đầu tiên, cái âm thanh lạch cạch ấy luôn làm tôi vô cùng lo lắng. Vì trước đó tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng tra khoá từ bên ngoài của một ai đó khác tôi. Tôi thực sự thấy sợ cho tới khi cánh cửa mở ra. Thế rồi khi khuôn mặt màu đen của Spoon xuất hiện, tôi mới vuốt ngực thở phào. Spoon tỏ ra khó xử với bộ dạng ấy của tôi, bảo: “ Có phải quỷ đâu nào.” Tôi chăm chú nghe lời phân trần thành ấy mà thấy yêu Spoon biết bao.
Hôm đó, Spoon ôm về một chiếc phong bì dày cộp với một mớ giấy tờ bên trong, nó làm tôi nổi cơn tò mò. Những ca khúc Jazz đang tràn ngập căn phòng, mà nhắc ra mới nhớ, ở hộp đêm, tôi đã phải khá chật vật lúc chọn bài. giọng hát yếu xìu cứ hổn hà hổn hển luôn làm tôi khổ sở. Không hiểu sao, cô gái hát nhạc Jazz nào cũng có chất giọng khàn đục như của chị Maria. “Sao nào, giọng em quá tuyệt lúc làm tình”, Spoon nói với tôi như thế bắt đầu khiến tôi nghĩ rằng, có lẽ chỉ cần hát hay lúc ấy là được. Tôi liền từ bỏ ý định trở thành một giọng Jazz đầy tài năng, cam chịu làm một ca sỹ lười nhác và hưởng thụ.
-phong bì gì thế anh?
-Mánh kiếm tiền đấy.
-Cho em xem với nào. – Tôi định ngó vào trong.
Spoon xua tôi vào bếp rồi bắt đầu gọi điện đi rất nhiều nơi. Tôi đành quay ra đập đá để pha chế Bourbon Soda.
-Oh! Shit! Cho anh cái thứ goddam mother fuckin’ soda ấy đi, đồ dâm đãng.
Sau khi quăng điện thoại xuống, Spoon quay lại phía tôi. Kiểu nói đệm bốn chữ của Spoon nghe như một giai điệu. Đối với tôi, thứ tiếng Anh đẹp đẽ không bao giờ dung nạp lối nói tục tĩu ấy chẳng khác nào thứ bia hả mùi mà bọn đàn ông bất lực hay uống. Mỗi lần Spoon gọi tôi là đồ dâm đãng, tôi lại cảm thấy cực kỳ thân thiết. Vì chính Spoon cũng là một tay dâm đãng.
-Anh định bày một bữa tiệc trước khi em đi làm.
Anh ta mở gói bột trắng trên tờ tạp chí Ebony rồi lấy thẻ quân nhân chia thành hai phần bằng nhau. Tôi đứng bên cạnh, ngây người nhìn cái vệt trắng ngăn đôi chỗ thuốc. Lớn lên ở Harlem, có vẻ như Spoon và ma tuý là hai thứ cộng sinh.
“Thằng nhỏ của anh là cái thứ chẳng ra gì. Nó thèm cái ấy nó vào sàn nhảy với lại cafebar...”
Hít xong chỗ cocaine, ngay lập tức Spoon trở nên phấn khích, anh ta bắt đầu tuôn ra những câu đầy nhịp điệu, không thể phân biệt được giữa lời hát với lời kể chuyện.
Đây là loại rap mang phong cách New York. Ở quận Bronx anh là rapper số dách. Anh rap mọi thứ đau buồn với giọng điệu vui tươi. Mười bốn tuổi, chị anh bị daddy hãm hiếp và trở thành mammy. Từ ngày đó, anh biết trò chơi gái và nhiều cách làm tình. Nhưng anh chưa biết hôn.
Tôi ngạc nhiên ngắm nhìn Spoon và uống cạn ly Bourbon Soda. Tôi đưa thứ bột lần đầu tiên biết đến lên mũi hít một hơi thật mạnh. Tôi bắt đầu ho và hắt hơi, rồi ngồi thụp xuống sàn vì khó thở.
-không sao chứ? Phải gí một cánh mũi xuống rồi từ từ hít vào. Lần đầu bao giờ chẳng khó chịu.
Đúng thế. mọi việc đều khó khăn lúc ban đầu. Mãi rồi cơn ho cũng dứt, tôi ngẩng mặt lên, Spoon nhìn tôi cưòi nhưng ánh mắt đầy lo lắng. Trên thực tế, Spoon làm gì cũng điệu nghệ. Tôi thấy mình thật đáng thương như một kẻ ngờ nghệch.
I’m gonna be your teacher (Anh sẽ dạy cho em), Spoon nói. Tôi đã xiết bao trông đợi câu nói này. Điều đó quả thật là rồ dại. Anh nên viết sách đi, có đôi lần tôi bảo với Spoon như thế. Về cách dung ma tuý sao cho hiệu quả hơn. Hay làm thế nào để lang thang trên phố như một tên xã hội đen sành điệu. Hoặc một cuốn kinh thánh điên rồ kiểu như dạy cách quyến rũ mấy cô bé dễ thương.
Rồi tôi chợt nhận thấy Spoon đang lăm le vẽ bậy lên tường nhà tắm bằng bình sơn xịt không biết mua ở đâu về.
-Thôi ngay! Người ta đuổi cổ khỏi đây bây giờ!
-OK, được rồi cưng.
Lần này, anh ta lại chĩa cái bình xịt vào con mèo Osbourne yêu quí của tôi. Tôi ôm chặt Osbourne vào lòng đúng lúc ngón tay anh ta đặt lên vòi phun. Trong chớp mắt, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Spoon đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngó vào mảnh guơng đặt cẩu thả trên bàn, tôi biết mình đã thành vật thế thân của Osbourne. Tóc tôi bị nhuộm thành một màu đỏ chót như ớt và dựng lên cứng ngắc vì sơn. Hẳn là Cà rốt trong câu chuyện của Renard cũng phải mủi lòng thay cho tôi lúc này. Spoon thì vẫn cứ bò lăn trên sàn mà cười: “Cưng của anh thành cà rốt, thành cà rốt rồi.”
Tôi càng hoảng khi tưởng tượng ra đêm nay mình sẽ hát trên sân khấu với cái bờm sư tử đỏ chót. Tay đánh dương cầm sẽ phát sặc vì nhịn cười còn lũ say xỉn sẽ la ó tôi. Nhưng trên hết, gã quản lý sẽ đuổi việc tôi ngay khi tới quán. Mất việc rồi, tôi sẽ lâm vào túng quẫn vì đìu díu theo cả Spoon yêu quí. Biết đâu cái âm hộ này sẽ không còn chỉ dành cho mỗi mình Spoon nữa.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 02:01:29 | Hiển thị tất cả tầng
Spoon ngẩng lên sau khi đã ngớt cơn, nhưng rồi lại lăn ra cười khi ánh mắt bắt gặp tôi.
Hắng đang cười trên nỗi đau khổ của tôi. Trong khi hắn chính là kẻ gây ra nó. Tức tối, tôi nốc một hơi cạn ly Bourbon, gào lên.
-Fuck you!!!
Lần đầu tiên trong đời tôi chửi thề. Tức thì Spoon thôi cưòi, đứng dậy.
-Hay đấy cưng, bắt đầu ra dáng con đàn bà của anh rồi đấy.
-Chết mẹ mày đi! Mother-fucker!
-Phải rồi, cứ như thế đi Kim.
Spoon lừ lừ tiến lại phía tôi. Tôi đứng ngây ra như con môi bị thôi miên. Tôi đưa tay ra sau quờ quạng bồn rửa bát và vớ được miếng bọt biển, tôi ném nó vào Spoon. Miếng bọt biển trúng ngay giữa mặt anh ta rồi rơi xuống sàn. Con Osbourne cuống quít chui xuống gầm giường ngõ hầu trốn tránh cái tai hoạ thứ hai. Không buồn cúi xuống nhìn miếng bọt biển, Spoon tóm lấy hai cánh tay tôi. Tôi giả tảng như đang phản kháng trong im lặng nhằm thu hút Spoon. Và để chứng minh tình cảm thực sự của mình, tôi để mặc cho cơ thể mềm nhũn ra và đổ gục lên Spoon lúc anh ta lấy miệng mình áp vào miệng tôi. Spoon để tôi nằm ra sàn và bắt đầu cởi quần áo. Tôi, lúc ấy, mềm oặt đầy buông thả. Nhưng tôi muốn Spoon hiểu rằng đó chỉ là tôi đang làm bộ nên vòng tay qua cổ, kéo anh ta xuống rồi cắn vào vành tai. MẮt anh ta tựa như muốn nói: biết rồi. Quả thực anh ta đã bắt đầu tạo được cái vị thế là người dạy dỗ tôi.
Sau khi ân ái với nhau trên sàn bếp, Spoon gọi tôi là “tương ớt yêu quí của anh”. Thứ-tương-ớt-bắt-đầu-có-vị-cay gọi điện thoại đến chỗ làm nói rằng hôm nay không thể lên sân khấu được vì bố mất. Tay quản lý tỏ ra thông cảm, bảo: “Cứ nghỉ lấy vài ba hôm”. Tôi không có bố trên đời này nên chẳng thấy gì là tội lỗi. Tôi quyết định tận hưởng cuộc vui cùng Spoon. Với rất nhiều rượu, một chút cocaine và một lượng thuốc rê vừa phải, sân khấu của tôi đêm nay là căn phòng này. Cái thứ sân khấu chẳng có tí đạo đức nào. Khán giả của tôi là Spoon và Osbourne. Chúng tôi ầm ĩ thâu đêm, say sưa, nôn mửa, rồi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ và đón buổi sáng tới.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 02:04:30 | Hiển thị tất cả tầng
Chương 4





Tiếng đòi ăn của Osbourne làm tôi tỉnh giấc. Tôi mở tủ lạnh, lấy ra hộp catfood, cho nó ăn, rồi tu sữa trực tiếp từ cái bịch lớn. Tôi thấy khát ghê gớm. Cơ thể vẫn trong trạng thái lâng lâng. Tôi nhanh chóng dọn dẹp đống tàn tích còn lại trên bàn từ đêm qua rồi quay trở về giường. Tôi rùng mình vì cái lạnh của sàn nhà. Sữa mát thấu gan. Tôi lại muốn cuộn mình vào chăn ấm. Tôi vạch khe mành nhìn ra ngoài trời. Mưa. Hôm nay chắc sẽ mưa cả ngày. Tôi thấy hạnh phúc và cất chiếc điện thoại vào trong hộc tủ. Cơn mưa rơi suốt từ khi tôi thức giấc khiến tôi cảm thấy như cả ngày hôm đó là buổi chiều.
Tôi trườn tới cạnh Spoon rồi chui vào trong chăn. Cơ thể trần truồng của Spoon giống như một tấm mền dễ chịu nhất trên đời.
-Anh thấy có tiếng mưa.
-Anh dậy rồi à?
-Ừ.
-Chắc sẽ mưa cả ngày.
-Cảm giác thật tệ.
-Người mỏi nhừ chứ gì.
Spoon nhòm vào tấm gương không có khung bên cạnh giường.
-Vẫn chưa hết say.
-Em cũng thế. Hay là mình tranh thủ hoan lạc thêm chút nữa?
-Ừm.
Vẫn bình thản chống cằm trên gối, Spoon bắt đầu âu yếm tôi. Tôi khoan khoái khép mắt lại như một con mèo, thổ lộ: “Anh là cái mền êm ái của em”. Spoon cười bảo: “Em là cái chăn lông của anh.” Cách nói giống như lời tỏ tình của một cậu trai vụng về khiến Spoon có cái gì đó vô cùng chất phác. Nó chẳng khác nào việc tôi bị giọng ca tồi của Chet Baker làm cho rung động. Mỗi lần nghe anh ta hát, tôi tưởng như mình sắp tan chảy như những hạt đường thấm nước.
Mưa vẫn tiếp tục rơi. Spoon cắn vào tai tôi. Tôi có thể cảm thấy nước bọt của Spoon chảy qua những cái lỗ khuyên mà tôi đã tháo hoa tai ra.
Trong một ngày, em thích làm tình vào giờ nào, Spoon hỏi. Tôi cố làm dáng, đáp: “Mọi lúc.” Anh ta nói thích buổi sáng. ĐẶc biệt là những buổi sáng có mưa. Chính là lúc này còn gì? Khi tôi nói vậy, Spoon nhìn tôi thương hại: “Chuyện như thế mà cũng không biết.”
Spoon nút mạnh chỗ dưới mang tai tôi, đến nỗi tôi tưởng như da mình sắp bị lột đi mất. Ở chỗ đó có những cái lưỡi của một con nhện màu tím đáng thương chăng rải rác. Và con nhện đang rình rập để tóm bằng được trái tim Spoon. Nhưng, không biết tự bao giờ tôi đã từ bỏ tham vọng ấy, và bắt đầu cam chịu làm một thứ đồ chơi bé nhỏ của anh ta. Dưới bàn tay quăng quật và vày vò của một thằng nhóc thất thường, thứ đồ chơi ấy đã bắt đầu tìm thấy niềm vui trong đau đớn.
Spoon với tay định đặt chiếc đĩa hát lên bàn quay. Anh ta thích nghe Thelonious Monk vào một ngày như thế này. Tiếng dương cầm như tiếng mưa rơi. Niềm vui của tôi bị gián đoạn.
Cái cơ theer màu đen vươn ra khỏi thành giường của Spoon gợi tôi nhớ đến Brother Rufus trong một tiểu thuyết của James Baldwin. Nhân vật ấy vừa nghe saxophone vừa gào lên trong lòng: em sẽ yêu anh chứ? Spoon thì chẳng cần đến saxo. Anh ta gửi thông điệp tới tôi bằng chính thân xác mình. Vì anh ta, tôi có thể biến mình thành một con điếm bê tha. Nhưng tôi không muốn anh ta làm một tên ma cô ăn bám. BỞi nếu làm thế, anh ta sẽ thôi không để lại bất kỳ vết tích nào trên cổ tôi, một món hàng của anh ta nữa.
-Hồi còn chưa biết đàn bà là gì, có lần thằng bạn anh kể: ở ngay giữa háng đứa con gái có một cái lỗ, thế là tao liền thọc cái ấy của tao vào trong đó. Từ đấy anh cứ tưởng phải có một cái lỗ rộng toang hoác ở giữa háng. Thế rồi anh khó xử ghê gớm khi lần đầu tiên ngủ với một đứa con gái: khỉ thật, con bé này đếch có cái lỗ nào. Hồi đó, anh không biết là tự mình phải tìm lấy nó.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 02:04:53 | Hiển thị tất cả tầng
Câu chuyện ấy làm tôi đỡ căng thẳng.
-Bây giờ thì biết rồi chứ gì.
-Anh sẽ làm thế này, rồi cái ấy sẽ tự tìm đến ngón tay anh.
Nó cũng là sinh vật, cũng hít thở và cũng làm cho gương mờ hơi nước nếu đưa lại gần. Tôi muốn nói thế với Spoon, nhưng không thể thốt lên lời. Trong những tình huống như thế này, dây thanh của tôi chẳng bao giờ nghe theo ý muốn.
-Da anh thật cứ như gỗ mun ấy nhỉ!
Cái màu bất hạnh nhất và đẹp đẽ nhất. Dù có phơi nắng đến thế nào thì da tôi cũng còn lâu mới bén gót. Nhưng nếu thịt bị rách, thứ ứa ra vẫn sẽ là màu đỏ, và khi ân ái với tôi, thứ trào ra vẫn sẽ là chất dịch lỏng màu trắng. Tôi cảm thấy đầu Spoon ở giữa hai chân mình mà lòng buồn da diết. Lúc này, đầu Spoon đang ở duới háng tôi. Đám tóc như mớ dây mai xo ken dày. Cái lưỡi của một con ốc sên khổng lồ đang liếm vẹt từng thớ da tôi. Những cái khuyên bằng vàng luôn cản trở tôi mỗi khi muốn quắp chặt đầu Spoon lại. Chúng chỉ được mỗi một việc là trang sức cho Spoon. Phía dưới cãi rãnh đang tạo thành một dòng sông mồ hôi trên sống lưng là hai bờ mông. Tôi chẳng bao giờ dám chạm tay vào chúng. Đôi bờ mông săn chắcm mà nếu vô tình đút nhầm tay vào cái khe hở ở giữa thì có lẽ chúng sẽ vĩnh viễn ngậm lại và chẳng bao giờ chịu nhả ra cho tới khi tôi tự chặt đứt cổ tay mình. Giống như trong một câu chuyện cổ của Andersen. Cô gái đi đôi hài đỏ phải khiêu vũ không ngừng cho đến khi chặt đứt hai chân. Tôi buộc phải tiếp tục nhảy.
Tôi không muốn mất. Những thứ đang ràng buộc tôi kia.
-Đẫm nước, ngon tuyêt.
Khác với tâm trạng của tôi, Spoon chỉ nói ra những điều anh ta cảm nhận được bằng cơ thể. Anh ta không có ý nghĩ. Những phản ứng của nhục thể sẽ điều khiển ngôn ngữ của anh ta. Không phải anh ta nhảy vì nghe thấy nhạc, mà chính là cái cơ thể đang bắt đầu chuyển động cần tới nhạc để nhảy. Lưỡi anh ta vừa khiêu vũ trên tôi vừa chơi nhạc.
Lưỡi Spoon không chịu nghỉ ngơi lấy một chốc. Chất dịch trong người tôi bắt đầu làm niêm mạc căng lên như sữa bò ấm.
-em có biết bọn mèo chơi nhau thế nào không?
-No, em không biết.
Ngay lập tức tôi cảm thấy sức nặng của Spoon trên lưng. Đám lông ngực rậm rạp kích thích lên lưng làm tôi muốn khóc. THế rồi Spoon bất ngờ ngoạm vào vai trái tôi từ đằng sau.
-Đau! Làm cái khỉ gì thế?
-Em không biết hả? Lũ mèo làm như thế đấy. Cho đến khi lông vai của con cái trụi hết.
-Thật không?
-Ừ, và con cái kêu lên rất ghê.
-Như thế này á?
Tôi bắt chước tiếng mèo kêu. CHẳng bao lâu sau, nó biến thành tiếng kêu của tôi thật. Tôi biết cái thứ khoái lại khi để cho Spoon chinh phục mình.
Tôi đưa mắt sang tấm gương cạnh giường. Tay bám chặt vào tấm mền trắng, thân thể tôi đang nằm trên những nếp gấp nhày nhĩ ấy. Đó đơn giản chỉ như một khung hình mờ ảo. Và trên cùng là tấm mền đen yêu quí của tôi, tất cả tạo thành một bức ảnh đặc quánh. Một lát sau, tôi chẳng còn có thể phân biệt được tấm mền ấy là đen hay trắng nữa, trong ý thức mông lung, tôi chỉ biết đuổi theo lớp sơn móng tay của mình.
Tôi kêu lên như một con mèo cái.
-Khẽ nào cưng! Listen to the rain!
Không biết từ lúc nào tiếng dương cầm của Monk đã ngưng bặt, chỉ còn mỗi tiếng mưa tràn ngập khắp căn phòng mờ tỏ.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 18-8-2009 02:05:22 | Hiển thị tất cả tầng
Chương 5





Khi tôi vừa tẩy trang, tháo bỏ đôi mi giả chả khác nào hai cái cánh chim xong thì Spoon về. Anh ta vừa thô bạo xô đẩy mọi thứ xung quanh vừa la hét om xòm.
Say rồi, tôi nghĩ.
Tôi ra khỏi giường định rót một cốc nước cho Spoon. Phải nói thẳng rằng đó không phải là sự quan tâm hay đón chào của tôi dành cho một tên bợm rượu quấy rầy mình. Mà chỉ vì tôi đã biết rất rõ cuộc sống chung với Spoon là như thế nào.
-Mau uống cái này đi cho tỉnh rượu.
Từ chiếc áo khoác da của Spoon, mùi rượu gin và rượu ngải đắng rẻ tiền xông lên mũi.
-Làm gì mà nồng nặc mùi thế, Spoon!
-Con đĩ, câm miệng!
Anh ta giật chiếc cốc từ tay tôi quăng xuống đất. Miếng thuỷ tinh vỡ bắn lên má làm tôi chảy máu.
- Mày bảo tao khó ngửi phải không? Khó ngửi như thế nào, mày nói tao nghe! Hả! Nói tao nghe!
Spoon bóp cổ tôi.
-Nói đây... nhưng bỏ tay ra đã... không tắc thở bây giờ.
Anh ta lập tức buông tay ra và đẩy tôi vào tường. Hai tròng mắt đờ đẫn. Hôm nay lại hít thuốc lắm quá đây mà.
- Là mùi của Harlem! Là mùi hôi thối của những kẻ tự ti!
Spoon quăng chai rum trắng trên bàn vào tường. Cùng với tiếng chai vỡ chói tai, mùi hương ngòn ngọt của rượu rum toả ra khắp phòng. Đột nhiên anh ta ngồi phệt xuống, bất động như một tảng đá. Đôi mắt thờ thẫn nhìn ra xa. Hai bàn tay bê bết máu vì mảnh vỡ. Nếu nhìn kỹ, trên mặt cũng dính một vài vệt máu khô. Chắc chắn anh ta vừa ẩu đả với ai đó về. Chiếc khoá quần bò chưa kéo lên càng khiến anh ta trông thảm hại.
-Kéo khoá lên đi. Đi đái rồi quên chứ gì? Hay là vừa chơi con nào đấy?
Tôi biết là không phải thế.
-Chơi gái ấy à? Làm sap mà mày lại nghĩ ra điều đó! Hay là mày vừa dẫn trai về nhà lúc tao đi vắng? Mày lại dạng cái háng thối tha không đáng một xu của mày ra để cho nó bú chứ gì! Mày bao giờ cũng dắt về một thằng con trai lúc tao đi vắng phải không! Con đĩ khốn nạn này!
Spoon vừa gào lên những lời lẽ vô lý vừa túm tóc tôi kéo lê quanh phòng. Những mảnh vụn thuỷ tinh cắm vào người tôi.
-Thằng khốn đó là da đen hay da trắng? Tất nhiên là không phải người Nhật rồi. Đời nào mày thèm cái lũ xấu xí ấy...
-Anh là một thằng rác rưởi! Một tên nghiện ngập bê tha! Tôi cũng là cái thứ người Nhật xấu xí ấy đấy. Nhưng còn hơn khối cái ngữ anh. Người da đen thật nhơ nhuốc. Chả trách chưa sinh ra các anh đã bất hạnh!
Tôi muốn khóc cho nhẹ người. Vai tôi rung lên nhưng không có giọt nước mắt nào.
Không có cái gì trung tính trong con người Spoon. Ấy là điều tôi biết được khi sống với anh ta. Cũng có thể bởi cuộc đời này, anh ta chưa bao giờ được ăn những món ăn trung dung, thanh đạm. Anh ta quá ngọt, quá cay và ngậy mỡ. Tôi vừa tưỏng được đắm mình giữa cái bánh kem ngọt lịm thì đã bị trút cả đống dầu ớt lên đầu. Dạ dày tôi chẳng biết phải xoay xở ra sao. Còn trái tim tôi thì sắp sửa mưng mủ và lờ loét/
-Mẹ kiếp! CHẳng đứa nào coi tao ra gì! Mọi chuyện đều tệ như cứt!
-Không Spoon, em không coi thường anh. Mà bởi anh thực sự ngốc nghếch. Anh đáng yêu lắm. Ý nghĩ ấy của em có buồn cười không? Em yêu một kẻ ngốc nghếch như anh. Thật đấy.
Spoon nín thở chòng chọc nhìn tôi.
Anh ta sẽ nện mình...!
Tôi nhắm nghiền mắt lại và cắn chặt răng, để chúng khỏi bị gãy. Tôi đã từng mất hai cái răng vì bàn tay to lớn của Spoon. Chính cái đôi bàn tay trơ trẽn thỉnh thoảng lại mơn man cơ thể tôi làm tôi mê mẩn ấy.
Spoon không đánh tôi. Anh ta ôm đầu tôi vào lòng và hôn. Tôi giãy giụa nhưng những ngón tay đang giữ chặt cằm tôi không hề có ý định buông ra. Mùi men rượu và cần sa thẩm thấu vào miệng tôi như một thứ máu nhiễm khuẩn. Nó rớt xuống và chảy vào sâu trong tôi.
-Em cảm thấy anh, Spoon.
Bất ngờ anh ta đẩy tôi ra và bắt đầu nôn mửa. Tôi kéo Spoon đang thốc tháo vào nhà tắm và xoa lưng cho anh ta. Nước mắt lăn dài trên đôi gò má vấy máu. Khi không còn gì để nôn nữa, anh ta bắt đầu thổ ra thứ dịch vị có lẫn máu. Tôi vẫn không ngừng xoa lưng cho Spoon như thể đang động viên một bệnh nhân vừa được thông báo rằng anh ta sắp chết. Spoon đang khóc với một bộ dạng thảm hại. Nhưng biết phải làm sao. Tôi đâu có chứng chỉ hành nghề hộ lý.
Bạn cần đăng nhập để trả lời Đăng nhập | Register

Quy tắc tích điểm trong diễn đàn này

Archiver|Mobile|Youtube|Facebook|Twitter|Contact|Netdepviet.org

GMT+7, 15-11-2024 12:42 PM , Processed in 0.022267 second(s), 16 queries .

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2024 Discuz! Team

Trả lời nhanh Lên đầu trang Quay lại danh sách