|
Chương 2
Chị Maria nuôi một lũ lợn béo múp trong phòng thay đồ của mình. Có vài con đang dạng những cặp giò trắng lúc nào cũng ninh ních thịt sốc thật lực chỗ cơm cà ri được để ngay trên chiếu. Em đừng có gọi chúng là lợn, chị yêu cầu tôi. Nhưng đúng thế còn gì, chúng chẳng giống chị chút nào cả, tôi cãi lại. Song tôi phải im ngay vì bị chị mắng cho một trận.
Chị khoác một bộ kimono đen điểm hoạ tiết, đi đôi guốc gỗ hồng rồi bước loanh quanh trong phòng thay đồ. Lúc trang điểm trước gương, chị mở phanh phần trên của chiếc kimono, buộc cẩn thận ống tay áo vào eo và ngồi vắt chéo chân. Lần lót trong của chiêvs kimono đen có màu đỏ thắm.
-diễn xong rồi chị muốn ra ngoài uống chút gì đó. Em định thế nào, Kim? nếu muốn xem chị diễn thì qua bảo anh chàng ở phòng điều khiển ánh sáng cho vào. Hay em ở đây đợi chị?
-Không, em xem.
Tôi không sao chịu đựng được mấy cô nàng xấu xí lúc đứng quỳ trong những bộ đồ lót. Chắc bọn họ cũng cho tôi là một con chíp hôi ở địa phận khác tới. tuy vậy thì việc đùa cợt bằng tiếng Anh với mấy cô vũ nữ Phillipines cũng làm tôi thấy vui vẻ.
Chị Maria di di điếu Peace lùn trong chiếc gạt tàn bằng gốm màu đen rồi bắt đầu thay trang phục. Một chiếc váy đầm dài màu trắng có đường xẻ kéo đến mông. Tôi vừa liếc mắt nhìn chị vừa đi về phía cửa phòng. Trong lúc chờ đến lượt chị diễn, tôi thấy hưng phấn hệt như sắp tới phần việc của chính mình.
Trong căn phòng bé nhỏ lúc nhúc những giống nhuyễn thể này, dường như chỉ một mình chị là có thể tạo ra được bầu không khí nhục dục, làm người ta thấy hứng tình. Mỗi lần nhìn thấy chỗ kín chị giữa đôi chân đang dạng ra theo điệu Blues, tôi lại thấy mình ngộp thở vì sự tồn tại đầy kiêu hãnh của nó. Đã không ít lần tôi bán cái ấy của mình với giá rẻ mạt. Nghĩ vậy tôi lại thấy tự ghét mình, cái khe nhỏ dưới háng tôi chẳng đáng gì so với của chị Maria, nó không bao giờ có thể trở thành một thứ nghệ thuật. Tôi chợt nhớ tới dòng chữ mà Spoon xịt lên tường nhà tắm.
“PUSSY IS GOD!!!”
Chị Maria lại bước lên sân khấu với độc một đôi giày cao gót và chiếc mũ mềm trên người. Chị vừa uyển chuyển uốn lượn thân mình vừa bắt đầu tự ve vuốt. Mặt chị đờ đẫn đầy khoái cảm, nhưng vẫn lạnh lùng. Tôi ước gì mình có thể diễn xuất được như thế trên giường. Giá như tôi có thể khiến người đàn ông đắm đuối chứ không phải tự mình đắm đuối trước. Tôi muốn thử phá tan cái ánh mắt dửng dưng của Spoon bằng một peep-show (một kiểu sex-show mà người ta phải nhìn qua một lỗ nhỏ -ND) của riêng mình. Tôi sẽ chỉ biểu diễn cho một mình Spoon để rồi khi anh ta sán đến, tôi sẽ đẩy anh ta ra xa giống như chị Maria đang làm trên sân khấu. Nghĩ đến cảnh làm tình với Spoon lần tới, tôi thấy người mình nóng bừng vì háo hức. Nhưng, bao giờ cũng vậy, người rên lên, em muốn anh, và mất tự chủ trước tiên luôn là tôi.
Ngay cả với Spoon, tôi cũng đã bắt đầu quen dần với cái cảm giác thua cuộc ngọt ngào sau mỗi trận mây mưa. Sân khấu của chị Maria giống như việc học thi của tôi ngày xưa, cái thời mà tôi vẫn còn ấp ủ một chút hi vọng ở phía trước. Lần nào tôi cũng tự nhủ rồi mình sẽ giành được điểm cao. Nhưng, khi nhìn thấy đáp án, không hiểu sao tôi lại run rẩy tới nỗi chẳng cầm nổi cây bút chì. Và rồi khi nhìn thấy kết quả bài thi, sự tự tin của tôi lại một lần nữa biến mất.
-Spoon? Lần này em cặp kè với anh chàng có cái tên lại nhỉ. Biệt hiệu à?
Chị Maria rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Chị thường bỏ riêng vài điêú vào trong một cái hộp đựng thuốc lá bằng vàng để mang theo.
-Người cậu ta có đẹp không?
Như bị nhìn thấu ruột gan, tôi bối rối ngẩng mặt lên. Chị Maria chăm chú nhìn tôi từ dưới vành mũ đen lúc đội lên sân khấu, tủm tỉm cười.
-Em không nhờ chị làm tình với cậu ta như mọi lần đấy chứ!
Lúc ấy, vẻ mặt tôi rất lạ. Khác hẳn với tôi mọi lần. Vì mỗi khi chuẩn bị yêu một người đàn ông, tôi lại đến nài nỉ chị, rủ chị cùng yêu. Tôi sợ một mình. Vào những lúc tôi nhận thấy có một kẻ thật lòng hiếm hoi giữa vô số cuộc chơi.
Tôi tự biết mình là một đứa con gái hư hỏng không ai bằng, nhưng nhát gan. Chị chỉ đáp lại sự cầu khẩn vô lý của tôi bằng mỗi một câu: “Chịu thôi.” Sau đó chị nói tiếp. “Nhưng nếu là trên giường thì được.” Thế rồi tôi nhờ chị làm việc ấy. Lần nào cũng thế, tôi yên tâm ân ái với người đàn ông đó, đón nhận sự bình an và cảm thấy mình giống như một đứa què quặt.
Nhưng tôi lúc này lại đang làm một bộ mặt khác hẳn.
-xem kìa! Cô bé này lạ chưa. chị chưa bao giờ thấy em như thế cả. Hay là lần này không cần chị giúp nữa?
-Em chẳng biết. Em đang mất phương hướng. Đáng lẽ như mọi lần, lời nói của chị phải là liều thuốc an thần tốt nhất. Nhưng, em cứ thấy thấp thỏm. Em làm sao thế nhỉ?
-Hay là, tại em chưa hình dung được cảnh chị lên giường với cậu ta?
Tôi có thể hình dung ra những vết cắn trên cơ thể người phụ nữ khác giống như Spoon thường làm với tôi. Vào giây phút đó, tôi thấy một thứ chất lỏng ấm nóng lăn dài trên má. Tôi đang khóc một cách không hề tự chủ.
Chị Maria lấy ngón tay trỏ quệt dòng nước mắt của tôi.
-Có tưởng tượng thôi mà cũgn ghen đến phát khóc kìa... cô bé đáng yêu của tôi. Nín đi nào, đừng có lãng phí thời gian. Em chỉ nên tin vào những điều mắt mình nhìn thấy thôi. Em kể cho chị nghe về cậu ta đi. Chị tò mò quá. Cậu ta là một kẻ như thế nào mà lại khiến Kim của chị ra nông nỗi này.
[ Bài viết này được Tan.Nguyenhuy chỉnh sửa vào lúc 2009-8-18 02:06 AM ] |
|