Quên mật khẩu
 Register
Xem: 3302|Trả lời: 0

Truyện ngắn

[Sao chép liên kết]
Đăng vào 27-4-2009 10:42:45 | Hiển thị tất cả tầng |Chế độ đọc
Cà phê đắng

“Mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông, Dương đắm chìm trong nỗi cô đơn. Rồi Dương gặp Nguyên – cậu bạn bằng tuổi, sẵn sàng đến nhà Dương mỗi ngày, uống một ly café đắng và nói với nhau chỉ một vài câu…”

Xoay tròn cốc caffe đã nguội lạnh trong tay, Dương bất giác đưa cổ tay áp vào má một cách vô thức, tưởng tượng đó giống như bàn tay Nguyên vừa nắm lên đó cách đây không lâu. Những giọt nước mắt nhạt nhòa trên mặt tôi lúc nào không hay, giống như trời Hà Nội đang đắm mình trong những ngày mưa phùn ẩm ướt. Cả căn phòng vẫn phảng phất mùi café thơm lựng.

...

          o
            Nếu bạn muốn tôi có thể cho bạn đi chung taxi.

Đang lơ ngơ trên hiên ngoài sân bay với đống đồ lỉnh kỉnh, cố bắt cho mình một chiếc taxi mà không thể kiếm được, vạt áo choàng mỏng manh bay phần phật trong gió giữa cái lạnh lẽo của một đêm mùa xuân Hà Nội. Giọng nói khiến tôi giật mình và hơi ngỡ ngàng.

- Bạn không phiền gì chứ, quả thật mình đang không biết làm cách nào để về được nhà.

          o
            Không sao, mình giúp bạn cất đồ nhá.

Một người con trai còn khá trẻ, có lẽ bằng tuổi tôi, mặc chiếc áo khoác dạ màu đen lóng lánh những hạt mưa phùn rét buốt. Lấm tấm trên cả mái tóc hơi dài đang lòa xòa bay trong gió. Khuôn mặt trắng xanh lạnh lùng ít biểu cảm.

- Bạn về đâu ?

- Mình về .x.x.x...

- Vậy bạn sẽ xuống trước tôi. Anh tài xế cho xe qua chỗ đó rồi đến chỗ ban đầu nhé.

Những hạt mưa lạnh vỡ òa ra trên mảnh kính cửa sổ, chảy thành dòng uốn lượn hình hài kỳ dị, kéo sát chiếc áo ôm chặt vào người. Tôi cảm thấy lạnh dù nhiệt độ trong xe đã bật điều hòa nên khá ấm, có thể do chiếc áo tôi khoác ngoài đã ngấm mưa và đang thấm dần qua da. Xoa dọc hai bên và khoang tay vào thật chặt, tôi nhắm mắt nghe bản Appassionata của Secret Garden đang chầm chậm phát ra từ chiếc Ipod thân quen. Một cảm giác lạnh lẽo và cô đơn lan tỏa trong tôi. Quãng đường trở về hãy còn rất xa.

- Bạn thấy lạnh à.

Tôi không hiểu tại sao một người có đôi mắt nâu sáng, và trông còn rất ít tuổi như vị khách ngồi cùng xe với tôi lại có một giọng nói nghe lạnh lùng đến vậy, chỉ cần nghe qua cũng thấy thật khó gần.

- Mình cảm thấy hơi lạnh, có lẽ do ...

Không cần đợi tôi nói hết câu, cậu ta cởi áo khoác đưa cho tôi và lại quay ra nhìn về phía bên kia, không nói không rằng.

- Cám ơn.

Hơi ấm lan tỏa bảo phủ lấy cánh tay đang dần lạnh cóng, mùi bạc hà thơm nhàn nhạt phả ra từ chiếc áo khoác, một vài hạt nước mưa vẫn li ti trên cánh tay áo như đóng băng. Tôi lại chìm vào cõi tĩnh lặng lúc nào không biết cho đến lúc về đến nơi.

Mang hết đồ đạc xuống cổng, trả lại người đồng hành chiếc áo mùi bạc hà dễ chịu. Chiếc taxi phóng vụt sáng trong đêm, cánh cổng sắt cũ kêu rin rít, cảnh vật vẫn vậy, chỉ khác là giờ đây đã thiếu vắng một người.

...





Ánh sáng nhờ nhờ của một ngày âm u chiếu lọt qua rèm cửa làm tôi tỉnh giấc, sau một đêm dài lạnh lẽo và một giấc ngủ đầy mộng mị, đầu đau như búa bổ. Mới 7h30 sáng. Hôm nay là ngày tôi quay trở lại trường sau một tuần đưa mẹ về yên nghỉ tại quê nhà, Hồ Chí Minh. Cảm giác một mình trong căn nhà thật cô đơn và trống trải, giống như việc ai đó đã bỏ rơi mình trôi giữa dòng nước, chỉ biết nhìn theo tuyệt vọng mà không kéo lên được.

Uể oải nhìn đống đồ đạc ngổn ngang giữa phòng, và thoáng bất ngờ, có một chiếc túi giống của tôi nhưng khác màu nằm giữa đống đồ đó. Chủ nhân của chiếc túi này tôi biết đã là ai. Tấm giấy gắn trên quai túi của máy bay in đậm dòng chữ : Trịnh Bảo Nguyên. Người khách lạnh lùng hôm qua đi cùng tôi tên là Nguyên, số điện thoại 01234.x.x.x...

          o
            Alô !
          o
            Bạn tên là Nguyên phải không?
          o
            Tôi là Nguyên, ai vậy ?

- Mình đi cùng taxi với cậu hôm qua, chiếc túi của cậu và của mình đã bị cầm nhầm, mình muốn biết có thể gặp bạn ở đâu để lấy lại chiếc túi đấy.

- Tôi mang đến chỗ hôm qua bạn xuống được không. Tối nay 7h

- Okey, 7h

Đúng 7h chuông của reo, không những lạnh lùng mà còn rất đúng giờ.

          o
            Bạn vào đây đợi tôi một chút, tôi lên tầng lấy túi đồ cho bạn.
          o
            Tôi đợi ở ngoài cũng được, túi của bạn đây.

- Tùy vậy, trời đang mưa đấy. Nếu bạn thay đổi ý kiến thì mình sẽ rất sẵn lòng mời bạn uống một cái gì đó cho ấm bụng.

...

          o
            Nhà bạn có nhiều tranh nhỉ, bạn vẽ à.
          o
            Không, mẹ mình là họa sĩ.

- Cậu uống trà hay caffe, trà thì nhài hay vị hoa quả, caffe thì đắng hay sữa.

          o
            Caffe, đắng.

Từng giọt chất lỏng đen óng ánh nhỏ xuống chiếc cốc thủy tinh, tỏa màu sáng bóng dưới ánh điện vàng nhạt, hơi bốc lên thơm một mùi ngây ngất. Vị khách lạnh lùng vừa ngắm nhìn vừa gõ tay đều đều lên thành ghế, không có vẻ gì là nôn nóng.

- Bạn ở đây với mẹ à ?

- Trước đây là thế nhưng giờ thì không, mẹ mình mất tuần trước do bị tai nạn giao thông.

- Xin lỗi, mình không biết.

- Không sao.

...

Thỉnh thoảng sau đó tôi đã quen với việc ngồi cùng uống caffe với một người bạn lạnh lùng ít nói, vị khách đó chỉ biết ngồi ngắm nhìn những bức tranh và đơn giản là khiến tôi thấy không bị bỏ rơi một mình. Hà Nội đã hết những cơn mưa buồn thảm, trời dần hửng nắng.

          o
            Dương có muốn đi đâu đó chơi không.
          o
            Mình thấy mệt, ngoài việc đi học, mình muốn ở nhà.

Nguyên nén tiếng thở dài và lại trở về với dáng điệu ngồi gõ nhịp thành ghế quen thuộc, tôi cũng đắm chìm vào những bản nhạc đang chậm rãi lan tỏa khắp phòng. Luôn như vậy, những cuộc đối thoại của chúng tôi vô cùng ít ỏi, giống như việc hai con người chỉ muốn lẩn trốn vào tận sâu cõi vô thức nào đó mà miên man một mình. Những gì tôi biết về Nguyên vẫn chỉ là cái tên cùng dãy số điện thoại vô tri và sở thích uống caffe đắng, cậu ấy bằng tuổi tôi, năm cuối trung học. Còn nhà cửa và bố mẹ cậu ấy ra sao tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc khám phá, chỉ cần cậu ấy ngồi uống caffe với tôi mỗi buổi chiều là đã quá đủ, đủ để tôi thấy mình còn hiện diện trên đời.

...

          o
            Mai trường mình có prom, Dương đi cùng mình nhé !
          o
            Mình không thích chỗ ồn ào.

- Theo mình hiểu thì cậu vẫn buồn về chuyện của mẹ nên muốn lẩn trốn trong những gì đã qua, nên Dương luôn muốn ở trong nhà, nhưng không thể trốn tránh như vậy, cái gì đã mất thì không thể sống cùng hoài niệm về nó mãi được. Cuộc sống không chỉ có hôm qua mà còn có hôm nay và ngày mai. Tùy Dương nghĩ, nhưng chính mình cũng thấy mệt mỏi về cách sống của Dương.

- Cậu nói nhiều như vậy để làm gì, có bao giờ cậu nói nhiều như vậy đâu. Mình có cuộc sống của mình và mình muốn sống như thế, mình không thấy mệt mỏi mà mình thấy yên bình.

Nguyên vụt đứng dậy, đột ngột cầm lấy cổ tay tôi và lắc mạnh, ánh mắt nâu sáng mọi ngày bình lặng của cậu ấy bỗng trở nên long lanh đầy cảm xúc.

- Nhưng mình không muốn nhìn thấy ai đau khổ và buồn bã. Hằng ngày mình đến đây, ngồi với cậu không đơn giản chỉ là ngồi nhìn và uống caffe, mình muốn cậu sẽ giãi bày điều gì đó nếu muốn, nhưng đã hai tháng qua cậu vẫn im lặng. Cậu sẽ nghĩ là tớ không hiểu cậu đang nghĩ gì và tâm trạng của cậu ra sao, nhưng chúng ta giống nhau nhiều thứ hơn cậu tưởng đấy.

Nói rồi Nguyên vội vã lao ra cửa, tiếng cánh cổng đập vào nhau nghe rin rít thật chói tai. Bỏ lại tôi một mình với đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Cậu ấy không biết rằng mình có ý nghĩa như thế nào với tôi sao.

...

( Một năm sau)

Những năm tháng làm học sinh của tôi đã kết thúc và tôi đang bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn. Những kỉ niệm đau buồn đã bỏ lại sau lưng, kể từ ngày Nguyên đến rủ tôi đi dự prom của trường và bỏ đi một cách vội vã. Có thể cậu ấy đã đúng, thương tiếc mãi một điều đã mất không có ích gì với những ai đang cần tồn tại, giống như một kỉ niệm không thể mất nhưng cũng không thể luôn mang theo bên mình.

Lại một mùa xuân nữa đã đến. Đáp chuyến bay sớm vào Hồ Chí Minh, con đường dẫn vào nghĩa trang vẫn đầy hoa cúc tần vàng ruộm, những bông cúc vạn thọ ven các ngôi mộ như muốn thắp sáng cho khung cảnh vốn lạnh lẽo nơi đây, hình ảnh vẫn không hề thay đổi như những gì tôi nhìn thấy năm ngoái. Trong ảnh mẹ tôi cười thật hiền, đôi mắt của một nghệ sĩ mơ màng và sống vì lý tưởng nhiều hơn là vì thực tế, đã có lúc tôi từng nghĩ có lẽ chết là một giải thoát cho nhữung ai khi thấy cuộc sống quá xô bồ. Một bó salem vàng đã héo nằm gọn gàng trên mộ, xếp dọc bên dưới là rất nhiều những bó hoa đã khô chồng chéo lên nhau, một ai đó đã không quên mẹ tôi. Bóng áo đen với cái dáng cao gầy tôi đã từng vô cùng quen thuộc, đứng cách hàng mộ của mẹ tôi không xa đang trầm ngâm nhìn mãi vào ngôi mộ cạnh đó.

Vị khác lạnh lùng trên chiếc xe taxi, vị khách ít nói hay ngồi với tôi mỗi buổi chiều bên cốc caffe, người mà đã gần một năm nay tôi không hề gặp lại. Nguyên.

          o
            Mẹ cậu cũng đã mất rồi à, xin lỗi vì mình không biết.

- Tớ không nói với cậu nên cậu không thể biết được, năm nào vào dịp này mình cũng vào đây thăm mẹ, mình sống trong này cho đến lúc 7 tuổi, mẹ mất, mình ra Hà Nội ở với bố và ông bà.

- Chúng ta đã trở nên giống nhau một phần nào đó mà mãi mới nhận ra phải không.

          o
            Có lẽ là đúng vậy.

- Cậu vẫn còn thích café ?- Tôi nhướn mày và nở một nụ cười nhẹ nhõm tinh nghịch.

- Và cậu vẫn còn muốn đi dự prom của trường cùng tớ vào cuối tuần này?- Một câu hỏi tu từ thay cho câu trả lời của tôi chăng

Có lẽ tôi đã tìm lại vị khách đặc biệt của cuộc đời tôi và tôi hứa xe không bao giờ để cậu ấy biến mất một lần nữa.

Bóng hai người nắm tay nhau trải dài trên con đường trở về, một cao gầy, một nhỏ bé, nhưng không hề cô đơn.


(St)
Bạn cần đăng nhập để trả lời Đăng nhập | Register

Quy tắc tích điểm trong diễn đàn này

Archiver|Mobile|Youtube|Facebook|Twitter|Contact|Netdepviet.org

GMT+7, 15-11-2024 12:41 PM , Processed in 0.017512 second(s), 16 queries .

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2024 Discuz! Team

Trả lời nhanh Lên đầu trang Quay lại danh sách