|
Tây Du Kí (phần 3)
Tôn Ngộ Không nói nhỏ:
- Sư phụ biết bắt yêu trừ ma hả?
- KHông. biết thì đã đâu bị bọn côn đồ đánh đến nỗi phải trốn vào chùa đi tu.
- Thế sao nói mạnh miệng thế?
- Không phải mi nói mi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Bọn yêu tinh nhãi nhép này làm gì được mi chứ?
- Thế mà ông nói như ăn chắc rồi ý.
Đường Tam Tạng cười hề hề:
- Mi cũng phải để sư phụ có chút danh tiếng chứ.
Sau hồi lâu thỏa thuận, Tôn Ngộ Không quyết định biến thành con gái Cao Thúy Liên ở trong phòng chờ yêu quái đến.
Nửa đêm, một cơn gió tanh nồng thổi đến, Tôn Ngộ Không nhăn mặt:
- Mùi cám lợn nồng nặc, đủ biết con yêu quái này ở bẩn đến mức nào.
Đợi con yêu quái vào Tôn Ngộ Không ra giọng hờn trách:
- Chàng nói yêu ta mà suốt ngày bận bộ đồ rách rưới thế này không chán sao? Chả model gì cả.
Con lợn tinh nước dãi chảy ròng ròng nói:
- Thế hả? Nàng thích kiểu gì ta chơi tất.
- Bây giờ người ta chuộng mốt Naponeon ấy.
Bùm, con lợn tinh biến thành một thanh niên tóc vàng mặc quân phục Pháp.
- Hừ, mốt quần áo Mĩ đẹp hơn.
Bùm, lợn tinh biến ra bộ đồ vét, đầu chải keo bóng mượt.
- Thiếp nghĩ lại rồi, kiểu Hip HOp mới là sành điệu.
Bùm. Lại biến.
- Thôi, chơi kiểu Rock hầm hố đi.
Bùm.
- Chán rồi, chơi đồ jean đi.
Bùm.
- Hay chơi mốt thổ dân Châu ÚC vậy.
Bùm.
- THôi về model quần áo thời Nam Hán đi.
Bùm.
- Chán quá, về với model thời nguyên thủy đi.
Lợn tinh thở hổn hển:
- Nàng ơi, sao càng lúc càng thiếu vải thế? Ta lạnh quá.
- Chàng nhà quê quá, thời trang bây giờ model thiếu vải là thời thượng đấy.
Trư Bát Giới nghe vậy đôi mắt sáng rực, cười hô hố biến liền thành quần áo da thú.
- Xưa hơn mới đẹp.
Bùm, áo da thú trở thành áo lá.
- Vẫn còn hiện đại lắm.
Trư Bát Giới đang lúc hứng chí, đến lúc hóa phép mới nhận ra trên mình chỉ còn một chiếc lá mỏng manh, hắn đỏ mặt chạy nấp sau chiếc rèm.
- Nàng ơi, hình như sexy quá.
- Thế mới dễ đem quay chứ. - Tôn Ngộ Không cười phá lên rồi hiện hình.
- Ôi nàng ơi, hóa ra nàng lắm lông đến thế à?
Tôn Ngộ Không vung thiết bảng bổ một nhát xuống đầu Trư Bát Giới.
Trư Bát Giới hoảng hồn vung đinh ba lên đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị Tôn Ngộ Không dồn vào thế bí, cuối cùng hóa một sợi dây buộc ngang bốn cẳng của hắn lại.
- Hê hê, tối nay có món heo quay thơm lừng.
Trư Bát Giới vội kêu lên:
- Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Sóai trên trời, mi sợ không?
- Xì, - Tôn Ngộ Không kêu lên - cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, đại ca mày đây là Tề THiên Đai Thánh đấy nè.
Trư Bát Giới hoảng hồn kêu eng éc:
- Đai ca ơi, tha cho em, em vốn phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát ở đây chờ người đi lấy kinh, đại ca mà giết em thì phải tội đấy.
Tôn Ngộ Không nhíu mày:
- Thật không đấy hay lại phét?
- Thật chứ. Trong quần áo em có giấy chứng nhận lại có dấu của công chứng nữa, giả thế quái nào được.
- Sư phụ đang ở dưới nhà kia kia, xuồng mà bái.
Dĩ nhiên, Đường Tam Tạng được thêm đồ đệ đi theo còn gì mừng hơn, Cao Lão còn sướng gấp mấy lần, tự nhiên thoát được nạn yêu quái quyết định mở tiệc ăn mừng, hát karaoke suốt ba ngày ba đêm.
Có thêm Trư Bát Giới, ba thày trò lại lên đường nhằm hướng tây đi tới.
Đến một con sông rộng lớn, nhìn thăm thẳm chẳng thấy bờ, lông vịt thả không nổi, ba thầy trò đang bối rối thì chợt nghe một yêu quái đen sì nói:
- Ê có phải muốn qua sông không?
- Đồ đầu đất, thế mà cũng hỏi, không qua sông thì bay chắc? - Trư Bát Giới nói.
- Thế thì nộp tiền mãi lộ đi rồi tao cho qua.
- Còn khuya nhé - Đường Tam Tạng nói - đến tiền của người xuất gia mi cũng nỡ lột sao?
- Keo bẩn thì cứ việc ở trên đấy nhớ, còn khuya tao mới cho qua.
Đường Tam Tạng nói:
- Đừng thách nhà giàu húp tương nhớ, Ngộ Không, Bát Giới, đi đốn củi đóng bè.
Nào ngờ bè vừa đi đến giữa dòng, sóng gió nổi lên ầm ầm cũng may Tôn Ngộ Không nhanh trí kéo cổ Đường Tam Tạng lên bờ.
- Đồ chơi bẩn - Đường Tam Tạng kêu ầm lên - giỏi thì lên đây đánh tay bo với hai đồ đệ ta.
- Hai đánh một không chột cũng què, ta ngu gì. - yêu quái cười hăng hắc.
- Giờ mày có cho bọn tao qua sông không?
- Cho bọn bay qua sông ta ăn cám à? - yêu quái lặn ngủm xuống sông cười hăng hắc.
- Ok, đừng trách tao độc ác.
Nói rồi nó phóng vọt lên trời.
- Có phải đây là trung tâm xây dựng Thiên Cung không?
- Đúng rồi.
- Xi măng ở đây tốt không?
- Hàng chất lượng cao bảo đảm yên chí đi.
- Ok cho ta một tấn.
- Hai lạng một cân, một tấn hai ngàn lạng.
- Ta là Tề Thiên Đại Thánh mà mi cũng dám đòi ư?
- Trời ơi, đại thánh mà cũng tính ăn quịt à? Có tin tôi la làng lên không?
Tôn Ngộ Không lắc đầu:
- Ta đang bận, lúc khác trả sau nhé.
Nói rồi nó vọt tới, hất luôn cả bao lên gậy.
Vừa xuống dưới, Tôn Ngộ Không hét lớn:
- Bát Giới, biến thành khổng lồ hất cát xuống sông/.
- Hô hô - yêu quái cười rộ lên - sông sâu lắm, cát hất xuống thì ăn nhằm gì?
Nhưng y chưa kịp cười tiếp đã bị cả tấn xi măng của Tôn Ngộ Không đổ ầm ầm xuống đầu.
Yêu quái tối mặt tối mũi thì Trư Bát Giới đã biến thành khổng lồ hất cát xuống.
Xi măng gặp nước và cát nhanh chóng đông cứng, gắn chặt yêu quái không nhúc nhích.
Yêu quái kêu oai oái:
- Đại ca ơi, tha cho em.
- Tinh vi nữa đi con - Đường Tam Tạng bước lại gõ côm cốp lên đầu y.
Chợt nhìn áo bào của Đường Tam Tạng, yêu quái nói:
- Ơ kìa, ông có phải Đường Tam Tạng thánh tăng đại đường không đấy?
- Mày cũng giỏi nhỉ, nhìn ra ta cơ đấy, mày là ai?
- Sư phụ, con là Uyển Liêm tướng quân vì phạm luật trời nên bị đày xuống đây, sư phụ, xin cho con đi theo bảo vệ người đóai công chuộc tội, như thế mới lãnh được mấy trăm năm lương nhà trời còn nợ con.
- Đi thì không vấn đề, nhưng gánh hành lý free nhé.
- OK, free luôn.
Rong ruổi đường xa, thấm thoát, bốn thầy trò đã đi được hơn một phần ba chặng đường.
Phong ba bão táp, yêu ma quỷ quái bị tiêu diệt không biết bao nhiêu mà lần, tình thày trò, huynh đệ cũng mỗi lúc một khăng khít hơn.
Chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, Trư Bát Giới liên tục kêu khát:
- Khát quá sư huynh ơi.
- mày tưởng ta không khát chắc, nhịn đi em.
- Nhịn thế quái nào được mà nhịn. - Trư Bát Giới kêu lên - kiếm đâu ra lon Pepsi giờ nhỉ?
- Mỡ đấy mà húp em ơi, mày nhìn xem, xung quanh vắng lạnh, tứ phía vắng tanh như chùa bà đanh, cướp đâu ra pepsi cho mày uống? |
|