|
Có đôi khi, em đứng lặng yên gữa dòng người qua lại... Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi...
Có đôi khi, em co mình trong góc phong` lặng lẽ... Em sờ trán mình vì cứ ngỡ được ai đó vừa hôn...
Có đôi khi, em ngồi yên và nhìn tách café không chớp mắt... Thoáng mỉm cười, cái ghế bên cạnh thiếu dáng anh...
Có đôi khi, bước đi giữa mưa em cầm hờ chiếc ô xanh... Em để vai ướt một chút, để tóc vương vài giọt mưa... để em nghĩ "Anh đang bước song song cố che dù cho em khỏi ướt, để em nhớ giọng nói đáng ghét của anh… “cứ bỏ ăn suốt thế, anh ghét đấy, nghe chưa..." Em đang nhớ mùa đông lắm, nhớ anh lắm. Sao mà anh ghét anh thế? Sao mà anh hay ghét em thế?!
Đừng bao giờ nặng lời với em, dù chỉ một chút.
Đừng bao giờ hỏi em đang nghĩ gì, hãy hỏi em đang nghĩ tới anh à….
Có đôi khi, em để tay mình lên cổ, lên ngực áo, lên tim... chỉ để hiểu rằng một nửa của anh vẫn còn ở đây bên em, vẫn nghe em cười, nghe em khóc, và vẫn nắm tay em...
…
Có đôi khi, giữa đêm em tỉnh giấc... trời không mưa mà mắt cứ ướt mem`...
Có đôi khi, em cười toe toét khi anh nhắn... "Đừng có nghĩ ngợi chi...".
Có đôi khi, thấy Anh lo lo cho em "Em còn đau không hả?"... Chợt thấy mình sao yếu đuối dã man luôn...
...
Có đôi khi, thèm được anh ôm, nghe anh bảo "ngốc ạh ?!", để tí toét cười trên vai anh…
Có đôi khi, tự dưng nhớ những gì anh hay mắng, nào là “Không được thức quá khuya!", nào là "Không được bỏ bữa trưa đâu đấy nhé!", nào là... nào là đủ cái nào là khác nữa... Không dưng mà cười với chính mình…
...
Một ngày nào đó giữa yêu thương
mình sẽ lại ở bên nhau
... đến trọn đời
Anh nhé
(c) Trang tiểu thư |
|