Quên mật khẩu
 Register
Xem: 6048|Trả lời: 10

Mơ thành người Quang Trung - Duyên Anh

[Sao chép liên kết]
Đăng vào 23-5-2009 14:27:30 | Hiển thị tất cả tầng |Chế độ đọc
PHẦN 1

- Bao giờ mày về Mỹ hở Bill?
- Tôi không biết.
- À, mày thích nước tao không?
- Tôi thích nước "mày" lắm.
- Tại sao mày thích?
- Vì "tao" nói được tiếng nước "anh".
- Nước tao nhỏ bé, nghèo nàn, đâu bằng nước Mỹ của mày.
- Nước Việt Nam có nhiều người tốt. "Tôi" thích nước "mày" lắm.
- "Ve ri mốt"?
- "I ét, ve ri mốt"...
Chương còm vỗ vai Bill:
- Tao cứ sợ mày dóc tổ.
Con nhà Bill tròn đôi mắt xanh:
- Dóc tổ là gì?
Chương còm cười thật tươi:
- Dóc tổ là xạo ke!
Bill nhăn nhó:
- Xạo ke là gì?
Chương còm vẫn cười:
- Xạo ke là... đía.
Bill đưa tay vò mái tóc mầu mật ong bó sát lấy đầu nó:
- Ðía là gì?
Chương còm nắm chặt cổ tay Bill:
- Hì hì, còn lâu mày mới nói được tiếng nước tao. Tiếng nước tao khó nhất thế giới.
Bill gỡ tay Chương còm khỏi tay nó, năn nỉ:
- Dóc tổ, xạo ke, đía là gì?
    Nó phát âm không đúng. Y hệt một người Thượng nói tiếng Kinh.
- Là là... nói phét!
Bill giậm chân:
- Trời ơi!
    Hai tiếng "trời ơi" từ miệng Bill thoát ra, nghe dễ thương biết mấy. Nó bứt một sợi tóc:
- Nói phét là gì?
Chương còm hỉnh hỉnh mũi:
- Mày phải mất cái gì chứ?
Bill hỏi:
- Mày muốn gì?
Chương còm liếm mép:
- Kẹo sô cô la. Tại thằng Jack đấy. Hôm nọ tao nhờ nó tí việc, nó bắt tao trả nó trái ổi, nay tao bắt mày trả kẹo sô cô la.

Bill nói:
- Hôm nào "mày" nhờ "tôi" đi, "tao" không bắt "anh" trả gì đâu. "Tao" không thích thằng Jack.
   Chương còm đá khẽ vào chân Bill:
- Mày giống chúng tao. Chơi với nhau mà cứ đòi trả cái này, cái nọ. Thôi mày khỏi đưa kẹo sô cô la, tao nói đây: Xạo ke, dóc tổ, đía, nói phét, cuội, ba hoa là nói láo là không nói thật.
   Bill phụng phịu:
- Tôi nói thật, tôi không "nói phét", tôi thích nước Việt Nam của "mày".
    Hai đứa nhỏ đã ngồi phệt xuống nền xi măng, cửa nhà Hưng mập, dưới giàn hoa giấy. Bill mới dọn nhà tới cư xá Chu Mạnh Trinh. Bố nó là một mục sư đạo Tin Lành. Mẹ nó đẹp như tài tử màn bạc. Trước Bill, gia đình nhà thằng Jack, thằng John, thằng Jimmy đã tới cư xá này. Và bố mẹ chúng đều là người truyền giáo, nói tiếng Việt rất giỏi. Nhưng bọn Chương còm không thích chơi với nhô con Mỹ. Từ hôm Bill về đây, cái biên giới ngăn cách giữa nhô con Việt Nam và nhô con Mỹ không còn nữa. Bill làm quen Chương còm. Nó nói tiếng Việt. Chương còm thú quá. Tiếng Việt Nam đã là nhịp cầu để bọn nhô Việt chở sự hồn nhiên của chúng đổ vào tâm hồn bọn nhô Mỹ, và ngược lại. Tuổi thơ không có biên giới. Và sự hồn nhiên chẳng cho phép ai kỳ thị ai. Chương còm đã thân với Bill. Bill cầm tay Chương còm, Hưng mập, Dzũng Ðakao, Bồn lừa đặt vô bàn tay Jack, John, Jimmy. Và những bàn tay trẻ con đan chặt lấy nhau. Thương mến.
    Bill dẫn Chương còm đến nhà nó ở gần chùa. Mẹ Bill bắt tay Chương còm rồi bế bổng nó lên, hôn má, tặng kẹo bánh nó. Mỗi lần qua nhà Bill chơi, lúc về, mẹ Bill đều cho Chương còm một tấm hình Chúa Giêsu. Chương còm khoe mẹ nó. Mẹ thằng Chương com bắt nó lôi Bill ghé nhà chơi. Mẹ nó tặng Bill kẹo chuối, bánh gan. Bill về nói gì với mẹ mà mẹ nó ăn mặc thật đẹp sang nhà Chương còm. Hai bà mẹ nói chuyện vui vẻ. Mẹ Chương còm khen mẹ Bill đẹp như tài tử. Chương còm thấy đúng ghê. Bill khác tính Jack. Thằng Jack không bao giờ cho bạn một vật gì mà không đòi trao đổi vật khác. John thẹn thùng, còn Jimmy thì sai đâu làm đấy. Chương còm không thích Jack. Nhưng Bill bảo Chúa sẽ giúp thằng Jack được mọi người thương yêu.
- Sắp Tết rồi, Bill ạ!
- Hả?
- Sắp Tết rồi, Tết ở Việt Nam, vui lắm. Chúng tao được đốt pháo và nghỉ học nửa tháng.
- Ồ, thích nhỉ?
- Mồng một Tết mày tới nhà tao, mẹ tao sẽ lì xì mày?
- Lì xì là gì?
- Là mừng tuổi đó. Cứ năm cũ hết, năm mới sang, mỗi người lại thêm một tuổi. Người lớn chúc nhau năm mới khỏe mạnh. Người lớn cho tiền trẻ con, gọi là lì xì để mừng trẻ con thêm một tuổi.
- Không nhận được không?

- Không nhận, người lớn buồn và trẻ con sẽ không gặp may mắn suốt một năm.
    Chương còm nhìn lên giàn hoa giấy:
- Bố tao bảo tại chiến tranh nên Tết mất vui đi nhiều. Hễ hết chiến tranh, Tết ở nước tao kéo dài ba tháng.
    Bill chớp mắt:
- Chúa không thích chiến tranh đâu. Chúa không muốn người ta giết nhau. Chúa dạy mọi người đều là anh em. "Tôi" với "mày" là anh em.
    Chương còm cười hóm hỉnh:
- Tao là anh mày đấy nhé!
    Bill gật đầu:
- "Mày" là anh "tôi".
    Chương còm hích khẽ Bill:
- Mày thường nói bố mày ở gần Chúa, hả?
- Ừ.
- Sao mày không bảo bố mày nói với Chúa hóa phép cho súng đạn biến thành cát đi.
- Phải tin Chúa.
- Tao tin mà. Mẹ tao chủ nhật nào cũng đi lễ ở nhà thờ Ðức Bà.
- Tin nữa đi. Chúa sẽ làm hết chiến tranh.
    Giọng con nhà Bill đúng là giọng... mục sư lỏi. Nó có "khiếu" truyền giáo. Chương còm không thích Chúa. Nó chỉ mến mẹ thằng Bill. Mẹ Bill có đôi mắt thật hiền từ. Bố nó cũng vậy. Những người Mỹ ở cạnh nhà Chương còm đã chẳng giống bố thằng Bill. Họ lơ láo, uống bia vất đầy vỏ hộp ra cửa, đậu xe bít cả ngõ và hay gây sự với người Việt. Bố Chương còm phải viết báo phê bình những người Mỹ này.
- Bill ơi!
- Gì?
- Thằng Jack nó cậy nó to con, nó hay khoe nước Mỹ nó lớn và có thằng Tom Sawyer mí thằng Huckleberry Finn. Mày biết hai thằng này không?
- Biết chớ.
- Chúng nó ra sao?
- Ðó là hai đứa trẻ con phi thường nhất nước Mỹ. Jack coi nó như Tom Sawyer. John nhận nó là Huckleberry Finn.
- Mày biết nước tao có bao nhiêu thằng nhỏ phi thường không?
- Không.
- Anh em thằng Việt, thằng Còm, thằng Kình, thằng cu So, thằng Vũ, thằng Côn, thằng Khoa, thằng Vọng... Bây giờ là tao và thằng Bồn lừa. Chúng máy muốn uýnh lộn chăng?
    Bill lắc đầu:
- Sao không đi coi chớp bóng?
    Chương còm nói:
- Thằng Jack không tốt vì nó tưởng nó khỏe hơn chúng tao. Tao muốn nó thua chúng tao một trận nó sẽ hết làm tàng. Nước tao ngày xưa có Phù Ðổng Thiên Vương, nhóc con mà một mình một ngựa dẹp tan giặc Ân. Nước tao còn có Trần Quốc Toản mộ quân đánh giặc Tầu. Trẻ con nước tao giỏi nhất thế giới. Sức mấy bọn Tom Sawyer và Huckleberry Finn bì được. Mày bảo thằng Jack có giỏi uýnh lộn với chúng tao đi.
    Bill móc túi quần jean, lôi ra một thanh kẹo cao su đưa cho Chương còm:
- Ăn đi và quên chuyện đánh nhau với thằng Jack.
    Chương còm lột hai lần giấy bọc thanh kẻo, bỏ vô miệng nhai lia lịa:
- Tao không muốn đánh nhau nhưng tao muốn cho thằng Jack biết chúng tao không yếu như nó tưởng. Hồi tụi mày chưa đến cư xá này, thằng Thiện Mông Cổ là xếp. Nó bắt nạt tuốt mo. Nó đá bọn Mỹ con té nhào. Chúng ta đã dẹp bọn Thiện Mông Cổ. Chính tao bắt sống con nhà Thiện Mông Cổ. Nó lạy tao, xin hàng. Bây giờ nó dọn nhà đi rồi. Tao không sợ thằng nào lớn hơn tao. Tao không thích bọn nhô Mỹ khinh tụi tao gầy còm, ốm yếu. Vì thế tao sẽ "oong công oong" với thằng Jack.
    Bill không thể hiểu kịp những lời Chương còm nói. Nó chỉ lơ mơ biết Chương còm muốn đánh thằng Jack vì con nhà Jack cậy mình to xác. Bill nói:
- "Tôi" có dám khinh "mày" gầy còm đâu nào?
     Chương còm nhả bã kẹo ra tay, vân vê thành hòn bi nhỏ rồi búng lên giàn hoa giấy:
- Mày thấy thằng Hưng mập lớn hơn tao chứ?
- Ừ.
- Cả cư xá này không thằng nhãi nào đấm bụng nó làm nó đau. Thế mà tao đấm nó, nó thua cuộc đấy. Tao thắng giải cái hộp dế mí lỵ con dế than đá vô địch loài dế.
    Bill hỏi:
- Hưng mập đi đâu chưa về?
    Chương còm duỗi chân:
- Nó lên nhà anh nó ở cầu Kiệu. A tao nghĩ được cách này hay lắm. Chiều nay mày rủ bọn thằng Jack, John, Jimmy đến ngõ D nhé!
    Bill ngơ ngác:
- Ðể làm gì?
- Ðể đấm bụng Hưng mập, kéo tay tao và đua tài lừa bóng với Bồn lừa. Rồi chúng ta đến hồ tắm Chi Lăng coi Dzũng Ðaokao biểu diễn "bông nhông". Ô kê?
- Ô kê.
    Hai đứa trẻ cùng đứng dậy một lượt. Bill thọc hai tay vào túi quần jean. Chương còm thọc hai tay vào túi quần soóc. Chương còm luôn luôn mặc quần soóc. Nó chê quần dài. Vì, hồi học mẫu giáo trường Saint Vincent, cu cậu mặc quần dài lúng túng cái lúc đau bụng. Kết quả cu cậu bỉnh ra quần trước khi cô giáo cởi kịp giùm cu cậu. Cu cậu phải mặc quần nhà trường và ôm gói quần đầy "ca ca" về nhà cho mẹ giặt. Từ đó, Chương còm sợ mặc quần dài. Chương còm vốn dĩ là bộ xương cách trí, nó mặc quần soóc để biểu diễn đôi chân ống xì đồng. Bill cho thêm Chương còm miếng sô cô la nữa. Chương còm vội "trả nợ" bạn hai cục xí muội. Hai ông nhô chia tay nhau, hẹn gặp gỡ buổi chiều.

[ Last edited by anhz27 at 2009-5-23 02:29 PM ]
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 25-5-2009 22:13:17 | Hiển thị tất cả tầng
   Phần 2
     
Bọn thằng Bill đã có mặt trước cửa nhà Hưng mập, dưới giàn hoa giấy. Ngõ D dạo này sách sẽ lắm. Mỗi nhà tự ý tráng xi măng nên con ngõ đẹp vô cùng. Bây giờ, những người Phi Luật Tân luộm thuộm, những người Mỹ vô trật tự đã bị chủ nhà Việt Nam chê bỏ. Chỉ còn những người Mỹ tốt, lịch sử mới được thuê nhà tại ngõ D, cư xá Chu Mạnh Trinh. Bill ngồi trên chiếc ghế tập tạ của anh Hưng mập. Jack luôn miệng hỏi "Hưng mập sao chưa về" và Chương còm phải trả lời "Ðợi tí mày, mày nóng tính như cao bồi Tếch-xa ấy". Trừ Bill ngự ở ghế, sáu đứa trẻ ngồi phệt xuống ngõ. Bồn lừa có vẻ khoái mái tóc Jimmy vì tóc thằng nhô Mỹ rậm bù mà vẫn đẹp. Nó loăn quăn, ôm sát lấy nhau chứ không đâm tua tủa như chổi chà. Dzũng Ðakao nằm gối đầu lên đầu John. Thằng nhô mắt xanh, môi đỏ này vuốt ve tóc Dzũng Ðakao. Jack tựa khuỷu tay vào vai Chương còm:
- Hay kéo tay trước đi!
    Dzũng Ðakao nhỏm đầu dậy:
- Kéo tay trước, chờ Hưng mập về đấm bụng sau.
    Jack xăn cánh tay áo ca rô sặc sỡ của nó:
- Ô kê, kéo tay.
    Chương còm đứng lên:
- Rồi, kéo tay. Phe tao cử Dzũng Ðakao.
    Jack cũng đứng lên:
- Tao kéo với Dzũng.
    Bill tự ý rời ghế, Dzũng Ðakao cởi phăng áo ra. Nó dang chân, gồng tay phải. Rồi buông thõng và bảo Chương còm:
- Cho tụi Mỹ thấy con chuột của tao đi mày.
    Chương còm hất đầu:
- Ê, Bill, Jack, John, Jimmy, hãy nhìn cho rõ con chuột của Dzũng Ðakao.
    Những con mắt xanh mở căng như muốn dán lấy bắp tay Dzũng Ðakao. Chương còm bẹo bắp tay Dzũng Ðakao một cái thật mạnh. Một cục thịt nổi lên, cử động rồi xẹp liền.
- Ðó, con chuột đó.
    Jack ngạc nhiên:
- Con chuột ở tay à?
    Chương còm cười toe:
- Mỗi cánh tay đều có một con chuột. Tay mày cũng có con chuột. Muốn con chuột của mày nổi lên không?
    Jack gật đầu. Chương còm bẹo bắp tay Jack một cái. Con nhà Jack nhăn nhó. Nhưng nó phục lăn vì cục thịt nổi lên giống hệt cái con chuột... rằm tháng tám! Tức là giống con lợn nặn bằng bột. Jack khoái chí:
- Hay ghê!
    Bọn thằng Bill, John, Jimmy đã cởi phăng áo ra, chờ Chương còm bắt con chuột của chúng cựa quậy. Nhưng Bill la trời như bọng. Còn John, Jimmy nhắm chặt mắt nên chúng không thể nhìn thấy con chuột của chúng. Chương còm ngó Jack, cười hề hề:
- Mày thỏ đế quá. Coi tao đây nè...
    Chương còm giơ cánh tay trái ngang tầm vai. Nó tự bẹo bắp thịt. Và con chuột nổi lên. Chương còm ngạo nghễ:
- Coi đi, coi đi, chuột của tao hách lắm.
    Bill, John, Jimmy nheo mắt phục Chương còm. Jack ưỡn ngực:
- Tao làm được.
    Nó bắt chước Chương còm, giơ cách tay trái. Khốn nỗi cánh tay trái nó vừa bị Chương còm bẹo, Jack không hề biết rằng con chuột chỉ nổi lên có một lần trong khoảng thời gian ngắn. Nó bẹo thật mạnh. Con chuột chả chịu nổi. Jack ngơ ngác:
- Sao tao làm con chuột không lên?
    Bồn lừa nói:
- Tại mày dở ẹc. Chúng tao mới đủ sức bắt con chuột nổi lên.
    Bồn lừa hất đầu:
- Ðể tao bắt con chuột cái của mày cựa quậy.
    Nó kéo cánh tay phải của Jack. Và bẹo. Con chuột nổi lên. Jack khờ khạo đâu hiểu lần này Bồn lừa bẹo bắp thịt tay phải nó. Bồn lừa xoa tay:
- Ðó, nó cựa quậy rồi. Tao đố bọn chúng mày làm được.
    Jack bắt Bill, John, Jimmy bẹo cả hai tay nó. Song con chuột không lên. Một giờ nữa nó mới lên. Jack chẳng chịu tỏ ý phục bọn Chương còm ra mặt. Nó là thằng Mỹ nhỏ bướng và luôn luôn tưởng Tom Sawyer nhất thế giới, Jack giục:
- Kéo tay!
    Dzũng Ðakao đã tựa khuỷu tay lên mặt ghế. Mỗi đứa ngồi một bên. Chiếc ghế dài tập tạ của anh Hưng mập ở giữa. Bồn lừa, Chương còm đứng bên phía Dzũng Ðakao. Bill, John, Jimmy đứng bên phía Jack. Cuộc tranh tài kéo tay bắt đầu. Kéo tay là nghề của dân Mỹ. Chương còm đã được bố dắt đi coi phim "Ngư Ông Và Biển Cả". Nó thấy có một màn kéo tay thi ở quán rượu lâu cả đêm mà không người nào thua. Hai ly bia bự sát cạnh tay trái hai người. Uống hết ly này, tới ly khác. Hai cánh tay vẫn cân bằng. Thỉnh thoảng, một cánh tay bị gục xuống thì lại được kéo lên ngay. Hai cánh tay cùng mập ú, đầy lông la.
    So với cánh tay của Jack thì cánh tay của Dzũng Ðakao, con gấu rừng Ban Mê Thuột, nhỏ hơn. Jack tin tưởng mình sẽ thắng cuộc trong giây lát. Ðôi mắt xanh màu nước biển của nó ánh lên niềm tin tưởng đó. Jack chưa hiểu những thành tích oanh liệt của Dzũng Ðakao. Hạ Quyên Tân Ðịnh. Hạ Y Pàm về hai môn chạy và bắn súng. Chiến thắng giặc khỉ. Jack vẫn nghĩ Tom Sawyer của nó vô địch thế giới. Linh hồn Jack là linh hồn Tom Sawyer. Linh hồn ấy đang nhập vào cánh tay Jack. Chương còm nói:
- Hai đứa cùng ngồi duỗi dài chân, tay trái chống cạnh sườn đấy nhé!
    Ðương nhiên, Chương còm làm trọng tài. Hai cánh tay của hai ông nhô đã chập vào nhau thành hình chữ X những cả hai đều chưa dùng sức. Bây giờ mới khởi sự kéo. Chương còm bắn súng mồm:

- Pàng. Kéo đi!
    Dzũng Ðakao nháy Bồn lừa:
- Vết hết sô cô la của tụi nó, chốc nữa ăn cho khoái miệng!
    Bồn lừa móc túi liệng cái súng cao su ra:
- Tao cá thằng Dzũng Ðakao thắng.
    John vất xuống bốn thanh sô cô la:
- Tao cá thằng Jack thắng.
    Chương còm ném một gói ô mai Tân Ðịnh:
- Dzũng Ðakao thắng.
    Jimmy ném liền năm gói kẹo cao su:
- Jack thắng.
    Hai con gà nòi nhìn nhau mỉm cười. Jack mím môi dùng hết sức lực kéo. Dzũng Ðakao giả vờ thẳng tay rồi ngả về phía Jack. Bill quăng cả hộp kẹo bi trên đống đồ "cá".

- Jack thắng.
    Chương còm ném thêm gói kẹo chuối Mỹ Tho:
- Tao bắt.
    Dzũng Ðakao từ từ kéo tay trở về vị trí cũ. Bồn lừa hỏi Dzũng Ðakao bằng tiếng lóng:
- Hiệu lạ lắng thớ lông kha? (Liệu thắng không?)
Dzũng Ðakao đáp:
- Hà lì lái cớ lắc chí. (Là cái chắc)
    Thứ tiếng này làm Bill, John, Jimmy thộn mặt ra. Bồn lừa còn mỗi con quay, đánh nốt:
- Dzũng Ðakao thắng.
    John móc hết sô cô la:
- Jack thắng.
    Cuộc kéo tay thật hào hứng. Bọn nhóc con ngõ D kéo tới xem, cổ võ ầm ỹ.
- Cố thắng thằng Mỹ con đi!
- Tao muốn Dzũng Ðakao kéo gẫy xương tay thằng Mỹ!
- Ðè cho nó hết cựa quậy!
     Dzũng Ðakao bỗng trở thành một niềm tin tưởng của những ông oắt đứng làm khán giả. Nhưng Jack không dễ "nhá" như Dzũng Ðakao và bọn nhãi tưởng. Nó có sức mạnh dẻo dai của Y Pàm. Mỗi bận cánh tay Dzũng Ðakao ngả về phía Jack, Chương còm, Bồn lừa hồi hộp kinh khủng. Bọn nhô ngõ D mở căng mắt. Trái tim chúng muốn đứng lại. Khi Dzũng Ðakao gắng sức kéo tay mình trở về vị trí cũ, bọn nhô thở phào khoan khoái. Bill, John, Jimmy cầm chắc Dzũng Ðakao thua. Vì từ lúc nhập cuộc, Dzũng Ðakao chưa hề kéo nổi tay Jack nghiêng về phía mình lần nào. Hai ông nhô bắt đầu toát mồ hôi trán. Ðã ngót nửa tiếng rồi. Hai thằng găng nhau quá, dám đua đến tối lắm.
   Dzũng Ðakao nghĩ rằng nên dùng mẹo vặt thì mới hy vọng thắng Jack. Nó nhớ tới thằng Hải ở trại định cư Hưng Ðạo năm ngoái. Con nhà Hải định bắn trúng chân Y Pàm cho Y Pàm ngã quỵ và Dzũng Ðakao chạy vượt Y Pàm. Song Hải bắn tồi, viên đạn trúng mông Dzũng. Con nhà Dzũng Ðakao đau điếng, chạy vọt lên. Thắng cuộc. Nó nhìn Jack, kháy:
- Mệt chưa mày?
Jack nói:
- Tao sắp thắng.
    Dzũng Ðakao bĩu môi:
- Sức mấy!
    Nó giả vờ ngước lên trời:
- Mây xanh ghê.
   Jack không đoán được ý định của Dzũng Ðakao. Bọn nhãi đứng ngoài cũng vậy.
- Ê, Jack!
- Gì?
- Con chuột của mày đau lắm đấu nhỉ?
- Hả?
- Vì mày gồng tay mạnh thế, con chuột sẽ bị bẹp tí.
- Con chuột của mày có bẹp không?
- Không. Tao dùng "phép" biến nó chạy xuống chân rồi.
    Bọn nhãi lại cổ võ:
- Hạ nó đi, Dzũng Ðakao!
    Dzũng Ðakao mỉm cười:
- Ừa, tao sẽ hạ nó. Hạ nó dễ ợt, ta khoái làm cho nó mệt lữ cò bợ.
    Jack lè lưỡi. Bill học được tiếng mới của Chương còm dạy buổi sáng, áp dụng liền:
- Ðía!
    Bỗng Dzũng Ðakao hốt hoảng ngước lên trời:
- Ơ, trên trời có cái "thụa bi"!
    Jack khờ khạo nhìn lên, Dzũng Ðakao dùng hết sức, mím môi ghì cánh tay của Jack. Con nhà Mỹ nhô đang ngơ ngác vì không nhận ra cái "thụa bi", quên béng mất cánh tay mình. Thế là bị Dzũng Ðakao ghì rạp tay xuống mặt ghế. Dzũng Ðakao hỏi:

- Thấy "thụa bi" chưa? "Thụa bi" là mày... bị thua tao đó.
    Jack hiểu mình bị mắc mưu Dzũng Ðakao, ức hộc xì dầu. Bọn nhô reo hò đắc chí. Chương còm tuyên bố Dzũng Ðakao thắng cuộc. Nó phát sô cô la và kẹo ca su cho bọn nhãi. Bill bắt tay Dzũng Ðakao:
- "Anh" khỏe hơn Jack.
Jack càu nhàu:
- "Nó" lừa "tôi"!
    Chương còm cười khì:
- Ăn nhau ở cái mưu mẹo, mày hiểu chưa? Ngày xưa Ngô Quyền nước tao dùng mưu cắm cọc dưới sông Bạch Ðằng, nhử thuyền giặc Trung Hoa vào. Tụi nó ngu vào hoài. Chừng rút nước ra, nước thủy triều xuống, thuyền chúng nó bị cọc đâm thủng, chết đuối hết. Mày phải đọc lịch sử nước tao nghe, Jack!
    Jack ấm ức. Nó không muốn nói ra. Dzũng Ðakao hiểu điều đó. Vừa khi ấy, Hưng mập về. Thùng nước lèo ngõ D híp mắt hỏi:
- Làm gì mà vui dữ vậy?
   Chương còm khoe:
- Chúng tao thi kéo tay, chờ mày.
- Chờ tao à?
- Ừ, chờ mày về biểu diễn đấm bụng.
    Hưng mập lắc đầu:
- Tao vừa ăn cỗ, bụng đầy cơm thịt. Lại mới ăn thêm tô hủ tíu bò viên, để mai đi.
    Jack vung tay:
- Không, tao muốn thử ngay. Chương còm bảo bụng mày bọc sắt.
    Hưng mập vén áo lên. Cái rốn nó sâu như cái giếng nước nhà Chương còm.
- Bọc sắt hay không, mày đấm thử sẽ biết.
    Jack nắm trái đấm:
- Tao muốn đấm ngay.
Hưng mập liếm mép:
- Ðấm ngay tao bể bao tử mày sẽ bị còng tay à! Ðể đêm nay tao "luyện phép" đã.
    Chương còm nói:
- Hôm nay mày thua kéo tay rồi, mai hãy đấm bụng. Sáng mai chúng mình gặp nhau ở đây, chúng ta sẽ thi nhiều trò nữa.
    Bill "ô kê" rối rít, John và Jimmy về hùa Bill, Jack phải bằng lòng. Bồn lừa dặn:
- Nhớ sáng sớm mai nhé, chúng mày đem theo nhiều kẹo mà đánh cá.
    Dzũng Ðakao nhặt cái súng cao su, khoắc vào cổ Jack:
- Tao cho mày đấy.
    Bọn trẻ chia tay nhau, Chương còm trông theo bốn thằng bạn Mỹ ủ rũ, thọc tay vào túi quần jean lầm lũi bước. Tự nhiên, Chương còm buồn buồn
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 26-5-2009 20:38:39 | Hiển thị tất cả tầng
  Phần 3

Sáng sớm hôm sau, bọn thằng Jack có mặt ở cửa nhà Hưng mập sớm nhất. Jack hiếu thắng. Nó tưởng nó sẽ đủ sức làm Hưng mập đau điếng và chịu thua. Jack chưa thua Dzũng Ðakao. Nó sẽ không thua một thằng nhô nào tại Việt Nam cả. Dzũng Ðakao thắng nó nhờ mẹo chứ không phải nhờ sức. Vì thế, Jack rủ Bill, John, Jimmy tới sớm để hạ Hưng mập. Cả đêm qua nó không ngủ. Nó ức Dzũng Ðakao lắm. Nó cũng tự trách nó đã dại dột ngó lên trời. Jack thức dậy từ lúc năm giờ. Nó đặt cái gối xuống nền nhà, luyện những cú đấm dữ dội. Và nó cầu Chúa giúp nó thắng Hưng mập.
- Chúng nó ngủ trễ quá.
    Jack nói. Nó giục Bill:
- Mày đến gọi Chương còm đi.
    Bill vừa toan chạy thì Chương còm đã đẩy cửa nhà nó, nhào ra. Chương còm toe toét:
- Tom Sawyer và Huckleberry Finn dậy sớm ghê.
    Nó rảo bước. Tay còn cầm khúc bánh mì. Jack hỏi Chương còm:
- Hưng mập dậy chưa?
- Rồi. Nó, Dzũng Ðakao và Bồn lừa đi bơi ở hồ tắm Chi Lăng.
    Tối qua, bốn ông nhô đã bàn nhau thật kỹ trước khi Hưng mập biểu diễn bụng. Trong bốn thằng nhô Mỹ, Hưng mập hơi ngán trái đấm của Jack. Jack to con, cánh tay dài. Hưng mập không sợ đau nhưng nó không muốn bị thua. Chương còm bảo Hưng vẽ cái đầu lâu và hai khúc xương bắt chéo lên bụng, Jack sợ không dám đấm mạnh, Bồn lừa ngẫm nghĩ một lát rồi dâng mưu kế:
- Mới đầu phải làm con nhà Jack ê tay đã. Hưng mập đeo miếng sắt nhỏ, bằng bàn tay thôi, che lấy rốn. Mày đừng cởi áo ra. Tao giao hẹn chỉ được đấm ở rốn những. Nhớ mặc quần dài, lấy dây thun buộc chặt hai ống quần. Nó đấm trái thứ nhất, mày giả đò xoay người ấn miếng sắt cho nó tuột xuống khỏi bụng rồi cởi phăng áo ra. Jack đấm trái thứ hai sẽ không đau. Thế là ta thắng.
    Dzũng Ðakao nói:
- Giao hẹn đấm hai trái thôi.
    Bồn lừa khoái chí:
- Là cái chắc.
    Hưng mập đi kiếm ngay miếng chảo gang vỡ. Nó cầm chắc là con nhà Jack bị Bồn lừa... lừa.
- Bao giờ Hưng mập về?
Chương còm chỉ tay:
- Nó về kia kìa.
    Bọn nhô Mỹ nhìn theo tay Chương còm chỉ. Từ đầu ngõ, Hưng mập lạch bạch như con vịt bầu đi trước. Theo sau nó là Dzũng Ðakao, Bồn lừa. Hưng mập đã chuẩn bị xong cái bụng. Về đến cửa nhà nó nhập cuộc biểu diễn ngay:
- Sáng nay tao nhịn điểm tâm.
Jimmy hỏi:
- Chịu được mấy trái đấm?
    Hưng mập nịnh Jack:
- Trái đấm Mỹ kinh lắm. "Poăng a mê ri canh" mà. Thằng Jack đấm chắc mạnh như cao bồi. Tao chỉ chịu nổi hai trái. Còn tụi mày, ông cho đấm lu bù.
    Jack nóng ruột:
- Ðể tao đấm lẹ lên!
    Hưng mập cười híp mắt:
- Ði đâu mà vội mà vàng...
    Bồn lừa gạ gẫm:
- Hôm qua tụi mày thua nhiều sô cô la và xuynh gum quá, hôm nay gỡ lại không?
    Bill ném cả hộp chewing-gum:
- Jack thắng.
    Bồn lừa móc túi lôi ra cái hộp thuốc lá ba số 5. Nó mở nắp hộp. Con cánh cam đã buộc chỉ vào cổ bay lên. Bồn lừa kéo tròn sợi chỉ. Con cánh cam bay vòng tròn. Tiếng cánh bay nghe vù vù dễ thương tệ. Màu cánh của nó xanh như vỏ cam, ánh lên rực rỡ cơ hồ nắng chiếu xuống lá cây. Bill thèm con cánh cam. Mỹ con thừa kẹo bánh, thừa đồ chơi. Chúng chỉ thèm chim muông, sâu bọ.
- Rồi, Hưng mập thua, tao mất con cánh cam cho thằng Bill.
    Những đứa trẻ đem hết đồ ra đánh cá. Chương còm có con cóc đựng trong cái hộp ni lông. Jimmy thích con cóc quá xá. Nó bảo Chương còm:
- Nếu Jack thua, mày bán cho tao nhé?
    Chương còm gật đầu, Jack tức bạn:
- Thua sao được, tao thắng.
    Hưng mập đã dang chân, cong hai cánh tay tựa một lực sĩ biểu diễn các bắp thịt. Chương còm giục Jack:
- Ðấm chưa?
    Jack đứng đối diện Hưng mập. Nó đo tầm tay. Bồn lừa giao hẹn:
- Chỉ được đấm vào chỗ miếng giấy dán ở áo Hưng mập thôi, nghe chưa? Ðấm hai trái. Mày đấm trệch, Hưng mập sẽ chết.
    Bồn lừa xé miếng giấy tròn, dùng kim gút ghim vào áo Hưng mập. Sau lần giấy là vải. Và sau lần vải là miếng gang.
    Jack vừa định phóng trái đấm thì Bồn lừa giữ cánh tay nó:
- Khoan.
    Jack sững sờ:
- Gì nữa?
- Chờ tao làm phép đã.
    Bồn lừa chỉ ngón tay vào bụng Hưng mập, miệng đọc thần chú:
- Bốn phương trời, mười phương Phật, tri Phật mười phương. Khéo nhé, khéo nhé, xoay người cho nó tuột xuống rồi hãy mình trần trùng trục. Tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi...
    Khuôn mặt Bồn lừa rất quan trọng. Jack chỉ biết thế. Và "sức mấy" nó biết được sự láu lỉnh trong đôi mắt Bồn lừa.
- Xong rồi, đấm đi. Nhớ là mày chỉ được đấm hai trái thôi đấy. Ðấm vào miếng giấy, cấm không được đấm trệch.
    Hưng mập đã gồng các bắp thịt. Kể như nó nhắm tít mắt. Bắp thịt... mặt trùm kín đôi mắt Hưng mập. Trông đầu Hưng mập giống hệt cái thủ heo. Nó lại mặc quần dài, hai ống bó chặt lấy đùi mới tức cười chứ. Ðã thế. Bồn lừa còn bắt nó dùng dây thun quấn chặt hai ống. Bọn nhãi chờ đợi hai trái đấm của Jack. Jack tự tin vô cùng. Bill, John, Jimmy hớn hở. Bồn lừa chắc chắn mưu của nó hay lắm nhưng nó vẫn hồi hộp. Chương còm đứng thẳng, ra lệnh:
- Tao đếm một, hai, ba. Ba mới đấm đấy nhé! Oan, tu, ti cho nó... hách. Nghe đây...
    Hưng mập gồng kỹ hơn. Jack đưa trái đấm lên miệng hà hơi nóng. Bồn lừa nói lóng:
- Lỹ mả lũng cá liếc bá lò trì hày nờ (Mỹ cũng biết trò này).
    Chương còm mím môi, ngó Jack:
- Oăn, tu...
    Nó xoay đầu, nháy Hưng mập:
- Có một tí... "tu" lẻ đí nhé!
    Jack lăm lăm trái đấm cơ hồ cao bồi run run tay sắp rút súng.
- "Tu" rưỡi!
    Hưng mập giật lùi trong khi Jack phóng trái đấm. Bắt buộc Jack đấm hụt. Chương còm cảnh cáo:
- Mới "tu" rưỡi đã đấm à? Nghe lại đi, Jack!
- Oăn, tu...
    Hồi hộp. Nhấp nhổm.
- ... Ti!
    Jack phóng trái đấm vào miếng giấy ghim giữa bụng Hưng mập.
    Trái đấm của của Jack thật mạnh, Hưng mập hơi hơi đau. Thùng nước lèo xoay mình. Không, nó xoay bản lề chân, đưa tay rất nhanh, ấn miếng gang gài bụng cho tụt xuống dưới. Khi bản lề chân xoay về chỗ củ, Hưng mập tự ý cởi trầm. Nó vất áo vào tay Bill:
- Cầm giùm tao một tí.
    Jack ê ẩm nắm đấm. Con nhà Mỹ nhô đang nghi ngờ Hưng mập. Nó sắp sửa bắt Hưng mập cởi áo để nó khám thì Hưng mập đã cởi rồi. Jack hết nghi ngờ. Nó không "hâm nóng" trái đấm nữa. Bây giờ cu cậu "thổi nguội" trái đấm cho bớt đau. Hưng mập giục:
- Ðấm trái thứ hai đi.
    Jack nói:
- Ðợi chút.
    Bồn lừa lắc đầu:
- Giao hẹn xong xuôi, mày phải đấm liền. Ô kê.

Chương còm ngoắt tay:
- Oăn, tu...
    Jack nhìn Chương còm:
- Ðếm lại.
    Chương còm đếm nhanh:
- Oăn, tu, ti!
    Jack tưởng Chương còm sẽ "Ti rưỡi" giống lần trước. Nó sựng lại giây lát. Và trái đấm thứ hai của nó không làm Hưng mập đau đớn. Thùng nước lèo xoa bụng, khôi hài:
- Ðỡ xoa dầu cù là, nó đấm khẽ ghê!
    Jack tức lắm. Nó bỏ về. John và Jimmy theo Jack. Còn có Bill ở lại, Chương còm vỗ vai Bill:
- Mày thấy chưa, thằng Jack đâu ăn nổi bọn tao. Nó ngốc nghếch thí mồ. Chỉ được cái nước to xác. Chúng tao dùng mẹo thắng nó.
    Bill hỏi:
- Mẹo gì?
    Chương còm nhéo nó một cái:
- Mày bảo Hưng mập cởi quần ra đi.
    Bill ngơ ngác. Hưng mập cởi quần. Miếng gang lót bụng nó rơi "keng" xuống nền ngõ xi măng. Chương còm cười:
- Mẹo đó.
    Bill liếm môi:
- Giấu miếng sắt ở bụng à?
- Ừa.
- Sao không ai hay?
- Thế mới gọi là mẹo. Bọn tao nhiều mẹo nhất. Nhưng tao không dùng mẹo với mày. Ðể tao dạy mày ít mẹo nhé?
- Ô kê.
    Trong khi Hưng mập, Bồn lừa, Dzũng Ðakao đếm "chiến lợi phẩm" thì Chương còm dạy mẹo Bill:
- Mày đứng thật vững chắc, tao "xin bát cơm nguội" là mày quỵ ngay.
    Bill đứng vững. Chương còm đạp khẽ năm đầu ngón chân vào sau khuỷu chân Bill. Cẳng chân Bill khuỵu. Nó xuýt ngã.
- Ðấy, "xin bát cơm nguội" đấy. Bây giờ mày muốn ăn "tái bung" không?
- "Tái bung" là gì?
- Là món... "tái bung" như thịt bò tái ấy.
- Ngon chứ?
- Hơi dai.
- Cho "tôi" ăn "tái bung" đi.
- Mày hãy nhìn lên trời!Bill ngước lên. Chương còm búng tai Bill một cái:
- Rồi, mày được ăn "tái bung" rồi. "Tái bung" là bị... búng tai.
     Bill cười khoái chí:
- Còn món khác không?

Chương còm giả vờ suy nghĩ:
- "Mé ni" món. Thí dụ món "tại beo".
- Có nhìn lên trời không?
- Có. Hễ mày gạ đứa nào ăn "tại beo" thì lúc nó nhìn lên, mày bẹo tai nó.
- Dạy thêm "tôi" đi, Chương còm.
- Trên trời có món "đấu đầm".
- Ðấm đầu, hả?
- Ừa, mày thông minh lắm. Tao đố mày trên trời có cái "cõn meo" là gì?
- Là... con mèo.
- Sai. Là... Mẽo con, là mày đó, Bill ạ!
    Bill nắm chặt cổ tay Chương còm. Nó lại nói một câu dễ thương:
- "Tôi" yêu nước "mày" thật, không "đía" đâu.
    Chương còm ôm lấy Bill, xoa mái tóc mật ong của thằng nhô Mỹ. Nó tặng Bill con cánh cam đựng trong hộp thuốc ba số 5. Bồn lừa nhờ Bill tặng Jimmy con cóc. Bill thích con cánh cam. Nó bảo nó sẽ viết thư tả con cánh cam và nói chuyện bọn Chương còm cho anh nó ở Mỹ biết. Trước khi chia tay, Chương còm dặn:
- Mày nói với thằng Jack là nếu nó thích, mai chúng ta sẽ thi bơi, thi lặn, thi "bông nhông" ở hồ tắm Chi Lăng.
    Bill "ô kê" lia lịa. Nó co cẳng chạy về nhà.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 28-5-2009 21:12:23 | Hiển thị tất cả tầng
  Phần 4

Mấy hôm nay, bọn thằng Jack không lại ngõ D. Chỉ có Bill hay tới nhà Chương còm thôi. Bill giữ kín bí mật miếng gang lót ở bụng Hưng mập nên Jack vẫn tưởng nó lại bị thua vì... mẹo. Bọn nhô Việt Nam sao lắm mẹo thế! Jack chưa đủ khôn lớn để tìm hiểu lịch sử lập quốc của Việt Nam. Ðương đầu với sức mạnh ghê gớm của nòi Hán phương Bắc, nếu không nhiều mẹo thì làm sao giữ vững được đất sống. Người Việt Nam càng ngày càng nhỏ bé đi vì luôn luôn phải nghĩ mưu mẹo chống đỡ ngoại xâm. Lịch sử Việt Nam có lần duy nhất mang quân sang đất Tàu đánh phá là lần kiện tướng Lý Thường Kiệt mở cuộc hành quân chớp nhoáng. Vẫn chỉ là cái mẹo nhằm chận đứng cuộc tiến quân xâm lăng của đại binh nhà Tống. Nếu Việt Nam rộng gần bằng nước Tàu, dân số chừng trăm triệu thôi, thì giờ phút này, Chương còm, Bồn lừa, Dzũng Ðakao có thể nghịch ngợm trên những đồi cát miền Mông Cổ. Jack chưa thể hiểu được sự lập quốc phi thường của Việt Nam. Dân tộc nó lập quốc dễ dàng quá. Thượng đế dành ưu tiên cho tổ tiên nó. Và tổ tiên nó chỉ việc đuổi mọi da đỏ hay tung tiền mua đất Mỹ châu. Còn tổ tiên của Chương còm đã đổ mồ hôi, xương máu, chống đỡ kẻ thù, chống chọi với thiên nhiên để ngày hôm nay có dải đất gấm vóc hình cong như chữ S này. Jack, Bill, John, Jimmy hay Chương còm, Bồn lừa, Dzũng Ðakao, Hưng mập cũng chưa thể hiểu cái mưu mẹo của tuổi thơ, sau này, sẽ là chiến thuật, chiến lược hay chính sách, quốc sách. Chương còm tưởng mẹo là trò đùa. Jack ức mưu mẹo, nó không thích thua vì trúng mưu mẹo.
    Mặc dù, bọn Chương còm gửi tặng Jimmy con cóc đựng trong cái hộp ni lông và một gói ruồi, Jimmy vẫn theo phe Jack. Chương còm muốn Jack hiểu chúng nó hơn. Khốn nỗi, con nhà Jack háo thắng mà bọn Chương còm không thích thua Mỹ nhỏ. Chương còm nghĩ rằng, khi nào hết ruồi cho cóc ăn, Jimmy sẽ tự ý đến tìm bọn nó. Và rồi, Jimmy đã mang hộp cóc tới nhà Chương còm với Bill. Con cóc đói trông thiểu não lắm. Cóc ta đủ tài ôm bao tử lép sống ngày này sang tháng nọ nhưng Jimmy và Bill thấy tội nghiệp cóc quá. Những đứa trẻ con các nhà truyền giáo luôn luôn sợ tội ác. Ðể cóc đói, Chúa sẽ phạt. Nhưng cóc lại không ăn sô cô la hay phó mát. Cóc thích ăn ruồi cơ. Bill và Jimmy không biết cách bắt ruồi. Thấy Jimmy mang cóc tới Chương còm dọa:
- Mày có tội rồi.
   Jimmy hoảng:
- Tội gì?
    Chương còm ba hoa:
- Con cóc ở nước Mỹ, tao chả biết nó đóng chức gì. Chứ, ở nước tao nó là cậu ông Trời. Cóc hắch xì xằng và thằng ngọng.
    Bill ngơ ngác:
- Con cóc là cậu ông trời à?
    Chương còm nghiêm nét mặt: - Nói khẽ chứ, mày phải gọi là ông cóc, "mít tơ" cóc!

Jimmy hỏi:
- Cậu là gì?
Chương còm đáp:
- Cậu là em mẹ mình. Tiếng Mỹ là "ăng cưng" đó. Ðây, chúng mày nghe đây:
"Con cóc là cậu ông Trời
Ai mà đánh nó thì Trời đánh cho."
Chương còm liếm mép:
- "Mít tơ" cóc oai vệ, ông ta nghiến răng là trời nổi sấm sét, mưa vần vũ. Chúng mày đừng gọi cóc bằng "con cóc". Chúa sẽ đánh chúng mày.
Jimmy sợ hãi:
- Này Chương còm, "mít tơ" cóc của tao hết ruồi ăn rồi.
Chương còm nhếch một nụ cười:
- Tao sẽ bắt ruồi cho nó ăn.
Bill bẻ Chương còm:
- Mày gọi "mít tơ" cóc bằng nó đấy nhé!
Chương còm hóm hỉnh:
- Chúng tao gọi cóc bằng gì cũng được nhưng nhô Mỹ phải gọi cóc bằng "mít tơ".
    Jimmy nhìn "mít tơ" cóc ngồi im trong hộp, bụng thở dồn dập và miệng há ra:
- Tao đổi sô cô la lấy ruồi.
Chương còm xua tay:
- Không, tao cho mày. Ðợi đây, tao dạy mày cách bắt ruồi.
    Chương còm chạy vào nhà đem cái cha đầy nước ra. Nó đổ đi một chút. Rồi bắt Jimmy đưa thanh kẹo sô cô la. Chương còm bỏ sô cô la vô miệng, nhai ngon lành. Nó thò ngón tay vào mồm, quệt sô cô la đả nhão ra và bôi trong miệng chai. Một lát sau, ruồi từ thùng rác gần đó, bay tới, bu trên miệng chai. Các bạn ruồi từ từ bò xuống. Và "bông nhông" luôn xuống nước. Ðợi các bạn ruồi "bơi" thấm mệt, Chương còm dùng cái que sắt vớt từng bạn lên, "tiếp tế" ngay cho "mít tơ" cóc. Jimmy phục sát đất. Chương còm diễn giải:
- Ðó, dễ ợt. Tụi mày dốt quá, bắt ruồi mà cũng... "tho".
    Chương còm nháy Jimmy sau một câu chê khẽ. Nó vỗ vai Jimmy:
- Còn cách này bắt ruồi hay hơn, khỏi cần chai nước.
Jimmy hỏi:
- Cách nào?
    Chương còm ngồi duỗi dài chân ra. Nó quệt tí sô cô la vào đùi rồi cầm cây que sắt mũi nhọn chờ ruồi. Ruồi ngửi mùi kẹo, sà tới nhấm nháp. Chương còm nhẹ nhàng đặt cái đầu que sắt nhọn lên chân ruồi, dí ép xuống da. Ruồi cất cánh bay không nổi. Jimmy và Bill cười khúc khích. Chương còm kéo hộp cóc lại. Nó đưa hai ngón tay trái nhón chú ruồi và mời "mít tơ" cóc xơi. "Mít tơ" cóc, cậu ông trời tợp ngon lành. Chương còm tiếp tục bắt sống con ruồi thứ hai. Nó múa cây que sắt:

- Ðó, rán học đi, "cõn meo", về nước Mỹ, mày sẽ thành vua bắt ruồi. Nếu mày có cái mụn ở đùi thì tuyệt, khỏi cần bôi sô cô la. Ruồi nó khoái bu mụn nhọt hơn bu đường kẹo.
    Jimmy gạ:
- Bán cho tao cây que sắt nhé!
Chương còm cười toe toét:
- Sao mày không xin tao? Mày xin tao cho liền à. Cái gì tụi mày cũng đòi mua. Tao đâu thích tiền.
Bill vuốt mái tóc mật ong:
- Thế Chương còm thích gì?
Chương còm đáp:
- Mày bảo thằng Jack đừng giận tụi tao. Nếu nó muốn được cuộc, nó cứ bầy ra các môn thi khác.
Bill cười:
- Có dùng mẹo nưỡi không?
    Chương còm cong ngón tay trỏ, ngoéo lấy ngón tay trỏ của Bill:
- Tao hứa không dùng mẹo. Chúng tao còn nhiều trò chơi lắm. Không đua thì chúng mình chơi chung với nhau.
    Jimmy và Bill đã nhận ra điều đó. Chương còm, Bồn lừa, Hưng mập, Dzũng Ðakao có thật nhiều trò chơi, những trò chơi tuyệt thú mà mấy năm trước còn ở Mỹ, Jimmy và Bill chưa hề tham dự. Dạo chúng nó ngụ tại Tân Ðịnh, chẳng đứa nhô Việt Nam nào thèm chơi với chúng. Nên chúng chỉ còn biết ném bóng bầu dục chuyền cho nhau. Từ ngày bọn Bill đến cư xá Chu Mạnh Trinh, chúng nó được Chương còm dạy cho nhiều trò chơi lạ lùng. Bill nghiện đá dế. Jimmy khoái đá cá. Và cả bốn thằng đều mê đá bóng tròn, môn thể thao hấp dẫn thế giới nhưng không hấp dẫn dân Mỹ.
    Bill nhìn Chương còm rồi vỗ vai Jimmy:
- Ê, trên trời có món "tái bung".
    Jimmy ngước lên. Bill búng tai bạn mình một cái, cười khoái tởn:
- Búng tai nhé! Chương còm dạy trò chơi này.
    Jimmy đòi Bill dạy lại. Chương còm hãnh diện lắm. Nó nghĩ, lớn lên, nó sẽ làm cho Mỹ lớn phục nó như Mỹ nhô đã phục nó. Chương còm yêu lịch sử Việt Nam. Thầy dạy nó rằng người Việt Nam thông minh nhất loài người, dễ thương nhất loài người, đại lượng nhất loài người và quả cảm nhất loài người. Dân tộc Việt Nam là dân tộc phi thường. Dân tộc ấy có dòng lịch sử liên tục từ năm nghìn năm nay. Khi cả thế giới đang lo Trung Hoa vĩ đại xâm lăng thì dân tộc ấy đã một mình chống chọi Trung Hoa. Nhiều lần thua Trung Hoa nhưng chưa lần nào hèn nhát. Và hễ chiến thắng Trung Hoa thì toàn đại thắng khiến Trung Hoa thất điên bát đảo. Dân tộc Việt Nam kiêu hãnh với Hồ Quý Ly, bộ óc siêu việt, đi trước những bộ óc siêu việt của loài người hàng ngàn năm. Hồ Quý Ly thay thế tiền đồng, tiền kẽm bằng tiền giấy, người có chính sách tiền tệ trước nhân loại.

Tiêu tiền giấy, tất nhiên phải nghĩ đến sự đổi tiền giấy cũ rách. Nghĩa là sẽ có ngân hàng. Mà có ngân hàng là có tín dụng và mọi dịch vụ về ngân hàng. Ôi, bộ óc siêu việt đó đã không được phục vụ quê hương lâu dài. Chỉ vì tiếng "trung" của bọn thiển cận, suốt đời cam đành làm tôi mọi cho thứ vua nhu nhược đã chống nhà cách mạng Hồ Quý Ly nên bộ óc siêu việt đó bị nòi Hán bắt cướp đem về Trung Hoa. Nòi Hán đã cướp biết bao tinh hoa của nòi Việt. Nhưng nòi Việt không bị diệt vong. Ðó là niềm kiêu hãnh của những người học sử Việt.
    Chương còm yêu những giờ học sử Việt. Thầy nó giảng sử say mê hơn các môn học khác. Thầy nó thường dặn:
- Các con ơi, các con hãy yêu lịch sử nước ta. Trang sử nào của nước ta cũng đẹp cả. Tổ tiên ta đã dùng mồ hôi, nước mắt, xương trắng máu đào viết lên sử của nòi Hồng Lạc. Các con yêu lịch sử là các con yêu tổ quốc, quê hương. Và, mai sau, các con sẽ viết thêm sử sách những trang hào hùng hơn. Nếu các con yêu sử nước nhà, không bao giờ các con để mất quê hương, không bao giờ các con nỡ để tổ quốc điêu đứng...
    Jimmy cắt đứt dòng lịch sử đang cuồn cuộn chảy trong tâm hồn Chương còm:
- Mày còn con cóc nào không hở, Chương còm?
Chương còm hất đầu:
- Làm gì?
- Tao muốn gửi về Mỹ biếu em gái tao.
Bill hỏi:
- Bắt con cánh cam dễ không?
Chương còm xoa tay:
- Cái gì cũng dễ hết. Thằng Bồn lừa nó "mả" lắm. Tao sẽ cho chúng mày một lô cóc, cánh cam. À, tụi mày thích chơi diều chứ?
Jimmy đáp:
- Thích.
Chương còm hứa:
- Tao sẽ làm cho mỗi đứa một con điều. Chúng mày bảo thằng Jack lại chơi, chiều mai tụi mình lên Sài Gòn coi chiếu bóng.
Chương còm đứng lên:
- Ngồi chờ tao tí nhé!
Nó chạy vào nhà. Rồi bê hai lọ cá ra, Chương còm vui vẻ:
- Tao cho thằng Jack một lọ, thằng John một lọ. Bố tao mới mua ở chợ Cũ về.
    Chương còm móc túi quần, lôi hai lọ nhỏ có nút vặn:
- Thức ăn của cá đây. Bảo tụi nó mỗi ngày thay nước một lần, hết thức ăn tao sẽ cho thêm.
    Bill đặt lọ cá xuống nền xi măng con ngõ. Nó nằm ngắm mấy chú cá màu. Bill đã yêu Chương còm, nó càng yêu Chương còm thêm. Jimmy móc sô cô la cho Chương còm. Con nhà còm từ chối:

- Mày cho nhiều quá, mẹ tao mắng tao. Mẹ tao dạy: Lấy nhiều quà của bạn, bạn hết quý mình.
Jimmy nói:
- Tao vẫn quý mày.
   Chương còm nhe răng:
- Ngó coi, kẹo Mỹ làm sún hết răng nhô con Việt Nam.
    Nhưng nó vẫn cầm một thanh sô cô la cho Jimmy vui lòng. Ba đứa trẻ nhìn nhau. Thương mến. Dường như, Thượng đế đứng quanh đó.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 29-5-2009 21:41:44 | Hiển thị tất cả tầng
    Phần 5

                      Jimmy và Bill đã kéo được John tới ngõ D. Nhưng Jack nhất định không muốn chơi với bọn Chương còm nếu chưa thể nghĩ được môn thi nào thắng các ông nhô Việt Nam. Jack nhiều tự ái. Nó mang trong người dòng máu của những người chinh phục miền viễn tay Hiệp Chủng Quốc. Nó cũng muốn chinh phục chứ không muốn bị khuất phục. Khốn nỗi, Jack lại không thể chinh phục nổi bọn Chương còm. Kéo tay, Jack thua Dzũng Ðakao. Ðấm bụng, Jack thua Hưng mập. Jack biết bơi song Dzũng Ðakao bơi còn "chì" hơn, Jack đã biết tài "bông nhông" của Dzũng Ðakao rồi. Tại hồ tắm Chi Lăng, Dzũng bơi đủ các kiểu. Jack tự hỏi sao ngõ D cư xá Chu Mạnh Trinh lắm nhô con tài thế! Chưa kể Long cải lương, Nhân sún - rất hãnh diện vì là con trai cưng của nghệ sĩ Năm Cháu - Báu tồ, Ngân quăn. Mới có Dzũng Ðakao, Bồn lừa, Hưng mập, Chương còm mà Jack đã nể nang. Hồi trước ngõ D đông "nhân tài" hơn. Những Hà ốm, Tùng láu, Thiện Mông Cổ và Thủy tinh, Sơn chai - hai thằng con của nhà văn Văn Quang - không dọn nhà đi nơi khác, ngõ D sẽ đủ "quân số" cho "lực lượng nhi đồng" lừng nhất cư xá. Và Jack sẽ nể nang thêm.
    Jack rất thèm một con cóc. Chương còm đã gửi cho lọ cá màu. Jimmy được Chương còm cho cóc. Chương còm mới vồ được con cóc nữa. Và Jimmy xin ngay bảo là gửi về Mỹ. Song thằng John thèm chơi cóc, Jimmy biếu nó.
    Jack gạ đổi đồ chơi lấy cóc của Jimmy. Con nhà Jimmy giục Jack đến xin Chương còm. Jack làm lơ. Jimmy nói với Chương còm. Bộ xương cách trí tủm tỉm cười. Buổi chiều hôm đó, nó mang cái cần câu không có lưỡi, cùng Bill, Jimmy và John tới rủ Jack đi coi nó trổ tài bắt cóc. Jack theo liền. Chương còm và bọn nhô Mỹ bước sâu vào xóm chùa. Ðến gần bụi tre, Chương còm dở "đồ nghề" ra. Nó hỏi Jack:
- Mày muốn đi bắt cóc hay muốn tao bắt cóc cho mày?
    Jack đáp:
- Tao sợ mày dùng mẹo.
    Chương còm dộng cần câu xuống đất:
- Ðó, trong bụi tre trước mặt mày đó, thể nào cũng có cóc. Mày vào mà bắt.
    Jack xông vào. Nó vạch gai lá tìm kiếm một lúc mà chẳng thấy con cóc nào. Jack nói:
- Mày nói dối.
    Bill bênh Chương còm:
- Nó không "đía" không "xạo ke" đâu.
    Chương còm vuốt sợi dây gai:
- Jack, mày nhìn kỹ đi nhé, tao câu cóc không cần lưỡi câu. Tao dạy chúng mày cái "nghề" câu cóc để về Mỹ mà bắt cóc.
    Chương còm lè lưỡi:
- Chết, "mít tơ" cóc, chúng mày đừng quên gọi là "mít tơ" cóc, nghe chưa.
Jimmy vỗ vai Jack:
- "Mít tơ" cóc là "ăn cưng" của... Thượng đế đấy.
Jack nói:
- Chương còm sắp câu "mít tơ" cóc, nó không sợ, tại sao tao phải sợ?
    Chương còm gật gù:

- À mày không sợ đi. Rồi mày sẽ biết tay "mít tơ" cóc. Tao không sợ cóc vì tao có thể làm cho cóc say thuốc lá.
    John hỏi:
- Hễ đứa nào làm "mít tơ" cóc say thuốc lá, đứa ấy không sợ cóc à?
    Chương còm bỉu môi:
- Mấy đứa làm cóc say thuốc lá nổi, trừ trẻ con Việt Nam. Và chúng tao có quyền coi thường cóc như tụi mày coi thường mọi da đỏ.
    Chương còm ngó Jack:
- Tụi mày cậy đông, cậy có súng, bắt nạt mọi da đỏ. Chứ lớ ngớ đi một mình mọi da đỏ nó lột da đầu tụi mày. Daniel Boone chỉ được cái nước nói phét. Dzũng Ðakao mới giỏi. Nó tay không lên rừng đánh tan giặc khỉ và chiến thắng Y Pàm, Y Kut... Jack, mày biết Y Pàm không? Nó "chì" bằng trăm lần chúa mọi Apache.
    Bill sợ Jack gây gổ với Chương còm, can khéo:
- Thôi, câu "mít tơ" cóc đi, Chương còm.
    Chương còm bèn lấy cánh hoa giấy, buộc làm mồi, thả vào bụi rậm nhử cóc. Một lúc, con nhà cóc từ trong cái hang vui vẻ chui ra. Cậu ông trời thấy miếng mồi hoa phất phơ trước miệng mình, liền tợp một cái. Và nuốt. Sợi dây câu của Chương còm phiêu lưu vô tận bao tử cậu ông trời. Chương còm chỉ đợi có thế. Nó nhấc cần câu lên. Cậu ông trời được... rời mặt đất, lơ lửng, lắc lư chân. Trông cậu tức cười lắm. Chương còm biến cần câu của nó thành cái cần trục cóc. Nó đổ món hàng xuống chỗ Jack:
- Tặng mày đó, Jack ạ!
    Jack tóm lấy "mít tơ" cóc. Nó rút sợi dây ra. Miếng mồi hoa cũng theo ra luôn.       Chương còm dặn bạn:
- Coi chừng, nhựa cóc độc lắm đấy. Sờ tay trúng mắt là... hiệp sĩ mù à...
     Nó thách bọn nhô Mỹ:
- Bây giờ chúc mày thử làm cho "mít tơ" cóc say thuốc lá xem sao.
    John chạy về nhà. Nó mang tới gói thuốc Salem và hộp quẹt. John châm thuốc banh miệng cóc ra bắt cóc hút thuốc. Nhưng cóc không hít thuốc.
    Jack châm điếu thuốc khác, ngậm khói phà vào miệng cóc. Cóc vẫn trơ thân cụ. Jimmy xé điếu thuốc nhét vô miệng cóc, cóc nhả ra. Chương còm cười khúc khích.
    Bill đá khẽ Chương còm:
- Bắt "mít tơ" cóc say thuốc lá xem nào.
    Chương còm nhún vai, điệu bộ:
- Dễ ợt.
    Nó lượm ít sợi thuốc lá, gói vào cánh hoa giấy rồi buộc vô đầu sợi dây. Chương còm lại nhử cậu ông trời khác. Và cậu ông trời này hí hửng chui khỏi hang, hân hoan tợp rồi. Chương còm nhấc nhanh cậu ông trời. Nó đặt cậu ông trời xuống trước mặt bọn nhô Mỹ. Chờ một lát, Chương còm khẽ kéo sợi dây cho mồi đừng thoát ra. Thuốc lá ngấm vào dạ dầy "mít tơ" cóc. Con nhà cóc chảy nước mắt, đứng thộn mặt như anh học trò không nghe thấy tên mình được đọc trong buổi kết quả thi vào đệ thất trường công. Chương còm nói:
- Nó say thuốc lá rồi.
    John giậm chân dọa đuổi, "mít tơ" cóc chẳng thèm chạy. Cậu ông trời đứng thộn một lúc rồi lăn kềnh. Jack cười thích chí. Nó xỏ Chương còm:

- Mẹo hay thật!
    Bill và Jimmy bênh Chương còm:
- Mẹo Chương còm tuyệt quá.
    Jimmy bỗng quan trọng:
- Kìa Jack, trên trời có cái "đấu đầm".
    Jack nhìn lên, Jimmy kiễng chân đấm đầu Jack một cái:
- Ðấm đầu nhe! Chương còm dạy tao mẹo đấy.
    Jack lặng thinh, Chương còm hiểu Jack không phục mình và thằng nhô Mỹ đang muốn tìm dịp thắng bọn mình. Nó đưa cái cần câu cho Jack:
- Mày câu cóc đi, câu dễ lắm. Từ mai, mày muốn bao nhiêu cóc cứ việc câu lấy mà gửi về Mỹ cho bạn mày. Mẹo đấy, không dùng mẹo câu cóc sao nổi. Tao cho mày hai con cóc này, tao về đây.
    Chương còm bỏ về. Nó ngoảnh đầu lại:
- Mày muốn thắng bọn tao hả, Jack? Khó lắm. Mày cứ nghĩ trò khác đi. Chúng tao không dùng mẹo nữa đâu.
    Nó rẽ vào ngõ F, băng qua giếng nước ra đường Vĩ Di Nguy. Lúc ấy, đường vắng vẻ. Chương còm chạy qua đường, đứng ở bến xe ô tô buýt. Bill gọi lớn:
- Chương còm, Chương còm!
    Chương còm vẫy tay. Bill lần sang. Thằng nhô Mỹ tóc mật ong hỏi:
- Mày đi đâu đấy?
- Sài Gòn.
- Làm gì?
- Xem chớp bóng. Rạp Rex có phim "Bandidos" hay lắm. Phim cao bồi mờ lỵ. Mày theo tao không?
- Nhưng.
- Nhưng sao?
- Tôi không mang tiền!
    Chương còm thúc khuỷu tay vào bụng Bill:
- Ði với tao khỏi cần tiền. Tao cũng không mang tiền. Trẻ con, bầy chuyện mang tiền làm chi. Ðứng đây đợi tài xế của tao đem xe tới.  
    Bill ngạc nhiên:
- Nhà Chương còm có xe à?
    Chương còm cười:
- Xe nhà tao to lắm, chạy suốt ngày ngoài đường.
    Vừa lúc đó, chiếc xe ô tô buýt đậu sát hè. Chương còm kéo Bill leo lên:
- Xe nhà tao đó.
    Bill cười khoái chí. Chương còm nói:
- Ðứng trên này, qua cầu Kiệu chúng mình len xuống dưới rồi lại len lên.
    Bill hỏi:
- Người ta đuổi thì sao?
- Thì mình đã đến đường Hiền Vương rồi. Mình đợi tài xế khác của mình đem xe rước mình lên Sài Gòn.
- Lại bị đuổi nữa?
- Lại xuống. Yên chí, thế nào cũng tới Sài Gòn.
    Hai đứa lên Sài Gòn bằng mẹo còm của Chương còm. Nhưng Bill phục lăn cu chiêng. Chương còm khoe:

- Ở nước tao, người lớn thương trẻ con lắm. Cứ ngoan ngoãn, lễ phép, sạch sẽ là được thương yêu.
    Chương còm kéo Bill vào rạp Rex. Nó bảo Bill:
- Tao không biết nói tiếng Mỹ. Lát nữa, hễ có hai ông Mỹ mua vé, mày kéo tao đến chỗ mua vé, chào nói vài câu. Rồi cầm đại tay họ. Mày nói tao là bạn mày, bắt họ nắm tay dẫn vô rạp.
    Bill "ô kê" lia lịa. Và hai đứa vào coi phim "Kỳ phùng địch thủ" một cách say sưa. Gần tối, Chương còm dẫn Bill về bằng ô tô buýt. Tới chợ Phú Nhuận, Chương còm dắt Bill bước xuống. Hai đứa đi bộ về. Chương còm nói:
- Nếu tao có tiền hôm nay, chúng mình xuống đường Hiền Vương ăn phở gà thì tuyệt.
    Nó xoa tóc Bill:
- Thằng Jack nó muốn gì, mày biết không?
    Bill khoác tay lên vai Chương còm:
- Jack muốn thắng cuộc. Nó định rủ mày đánh trận như "cơm bát".
- "Cơm bát"!
    Chương còm lè lưỡi:
- "Cơm bát" ở đài ti vi Mỹ, hả? Tuần nào tao chả xem. Mỹ đánh trận với Ðức "chì" quá xá. Trận nào Ðức cũng thua à... Mẹ, bọn lính Ðức bắn đại liên dở ẹc, bắn hoài mà Mỹ không chết thằng nào. Vic Morrow lia một băng đạn, lính Ðức ngã gục. Thằng Jack muốn làm Vic Morrow à?
- Ừ.
- Còn mày làm gì? Mày tính đóng vai thằng trung úy Rick Jason chăng?
- Jimmy tranh rồi. "Tôi" làm Jack Hogan.
- Tao khoái Jack Hogan. Nhưng tụi tao không là lính Ðức đâu. Tụi tao là lính Việt Nam.Chương còm nhéo Bill một cái:
- Ô kê, mai chúng mình chơi "cơm bát".
    Vui vẻ, Chương còm đánh đàn mồm bản nhạc của phim "Combat"!
- Èng èng èng eng éng eng èng eng eng èng... Éng eng eng eng eng. Éng eng eng eng eng...
    Nó vung tay:
- Sức mấy ông sợ Vic Morrow. Ông sẽ bắt sống Vic Morrow.
    Bill nắm chặt tay Chương còm:
- Có dùng mẹo không?
     Chương còm mím môi:
- Ðánh trận là phải dùng mẹo. Tao bắt mày trước. Mày sợ kiến lửa chứ?
- Sợ.
- À, tao cho kiến lửa cắn tù binh.
    Hai đứa đã vào cư xá. Bill chia tay Chương còm. Bộ xương cách trí không về nhà ngay. Nó tạt qua Hưng mập báo tin mai mốt sẽ chơi "Combat" với bọn nhô Mỹ.
    Ðêm hôm đó, Chương còm thức giấc hoài. Nó mơ thật nhiều. Có một giấc mơ thật đẹp, Chương còm chưa hiểu tên của giấc mơ là gì. Có lẽ, Chương còm lại phải hỏi bố nó mất thôi.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 31-5-2009 11:00:16 | Hiển thị tất cả tầng
       Phần 6

     Jack chỉ huy ba thằng nhô Mỹ. Chúng nó ăn mặc rất đẹp, y hệt lính mũ xanh Mỹ lớn. Jack đeo khẩu Tommy gun như khẩu súng của Vic Morrow. Jimmy, Bill, John, mỗi đứa ôm một khẩu M-16, những khẩu súng trông chẳng khác gì súng thật. Tiếng nổ nhỏ và đạn không có. Ðể giết ai, để giết nhau. Phải chi loài người chỉ biết những khẩu súng đồ chơi trẻ con nhỉ? Năm ngoái, bố Chương còm đi Nhật về cũng mua cho nó khẩu M-16. Lên đạn năm lần một lượt và bắn hàng tràng hay từng phát. Tiếng nổ ròn rã, nghe vui tai đáo để. Chương còm mê có một ngày đầu. Rồi nó đem khoe trẻ con ngõ D, cho mỗi đứa bắn biểu diễn vài phát. Kết quả: súng trở thành đồ bỏ và Chương còm bị mẹ mắng "Ích kỷ, chơi xong không lo để dành, nữa lớn em có đồ chơi."
    Chương còm giỏi chịu đòn lắm. Mẹ nó mua nho cất trong tủ lạnh. Chờ mẹ ngủ, Chương còm gọi bạn vào ăn nhẵn. Mẹ mắng. Chương còm nhận nó ăn hết. Và giả vờ không ăn cơm. Kẹo, bánh hay tiền bạc hễ có là nó đem phát. Lúc bị mẹ mắng, Chương còm nhìn bố. Bố nó nín thinh. Chờ khi vắng mẹ, bố nó mới cầm tay nó: "Con cứ tiếp tục cho bạn con những gì con có. Ðó là lòng hào hiệp. Về sau, con sẽ nghèo vì lòng hào hiệp nhưng con không mang tiếng bủn xỉn. Mẹ con sợ con nghèo mạt rệp nên khuyên con phòng xa đó. Ý của mẹ con là chỉ nên cho bạn những khi bạn con cầu xin, chớ nên phung phí. Con đừng giận mẹ vì người mẹ nào ở trên đời cũng lo lắng tương lai con mình. Muốn khỏi bị mẹ mắng, con nên nhịn phần của con mà đãi bạn, không xâm phạm vào phần của các em con. Con hiểu chứ?" Chương còm hiểu lắm. Giá nó nghe lời mẹ thì hôm nay nó cũng có M-16. Và con nhà Jack sẽ không dám nghĩ chỉ nhô Mỹ mới có M-16.
    Nhưng mà cóc cần, Chương còm tự nhủ thầm. Ðánh trận ăn thua ở cái... mẹo chứ đâu ăn thua ở súng. Hãy coi bọn Jack như những "thiên thần mũ xanh" đi. Chương còm bảo Bồn lừa:
- Nhô Mỹ tưởng chúng nó sẽ thắng tụi mình như thắng tụi lính Ðức trong phim "cơm bát" đấy nhé.
    Bồn lừa bĩu môi:
- Sức mấy.
    Vua lừa bóng bình phẩm:
- Lính Mỹ ở "cơm bát" bắn lính Ðức rụng như Dzũng Ðakao bắn me ấy. Tao đi coi phim "Cuộc vượt ngục vĩ đại" thấy lính Ðức nó nhốt lính Mỹ cả bầy. Hễ vượt ngục là nó thộp cổ về.
    Báu tồ, con của dì của Chương còm, đứng hóng chuyện, bàn thêm:
- Ðức ở rạp chớp bóng là Ðức thật, Ðức ở tivi là Ðức giả.
    Chương còm hỏi Báu tồ:
- Ai nói vậy?
    Báu tồ hãnh diện:
- Em nói.Nó phê bình phim "Combat" thêm:
- "Cơm bát" chán thấy mồ. Mỹ toàn thắng trận không à... Ðức chả thắng trận nào hết trọi. Vic Morrow lâu lâu mới bị thương ở chân hay tay trái mà vẫn bắn ác. Lính Ðức ngu quá, quay đại liên không chết thằng lính Mỹ nào. Bị Vic Morrow thẩy lựu đạn, lính Ðức chết lăn cu lơ. Em xem phim với ba em ở rạp chiếu bóng, lính Mỹ bị lính    Ðức bắn chết cả đống.   
    Bồn lừa vỗ vai Báu tồ:
- Vic Morrow chết thì hết "cơm bát" còn gì, gà tồ!
    Báu tồ bĩu môi thật dài:
- Hết luôn đi, "cơm bát" dở ẹc!
    Bồn lừa bỗng xuýt xoa:
- Bọn thằng Jack mặc đồ biệt kích dù đẹp quá, mày à! Ðúng là "thiên thần mũ xanh".
    Chương còm hỏi:
- Ðẹp bằng quân nhà Thanh không? Tụi lính Tàu trong phim "Tần Thủy Hoàng" ăn mặc cũng đẹp lắm chứ bộ. Mày biết quân của vua Quang Trung ăn mặc ra sao chứ?
Bồn lừa liếm môi:
- Ra sao?
    Chương còm đáp:
- Tao không biết. Chắc quân của các vua mình ngày xưa mặc áo vải đi chân đất, mày ạ! Lịch sử dạy: vua Lê Lợi là anh hùng áo vải đất Lam Sơn, vua Quang Trung là anh hùng áo vải đất Tây Sơn. Vua mặc áo vải chắc quân phải mặc áo vải.
Nó kéo Bồn lừa sát vào bức tường nhà Hưng mập. Hai đứa trẻ ngồi xuống. Dưới bóng mát của giàn hoa giấy, Chương còm dựa lưng vô tường, nhớ lại bài học lịch sử mà thầy giáo đã giảng dậy...
"... Các con lắng tai nghe đây! Ta tả cho các con nghe một vị anh hùng bách chiến bách thắng trong lịch sử nhân loại. Vị anh hùng đó là hoàng đế Quang Trung Nguyễn Huệ. Nước ta, thuở ấy, loạn ly đau khổ. Dân tộc ta bị phân cách bởi dòng sông Gianh. Ngoài Bắc, chúa Trịnh lấn áp vua Lê, chuyên quyền đàn áp dân hiền. Quan liêu hống hách, thẳng tay vơ vét tài sản mồ hôi, xương máu của dân. Hết loạn này đến loạn khác. Thanh niên bị bắt đi lính không phải để diệt Chiêm Thành hay chống quân Tầu mà để vào Nam đánh giết đồng bào mình. Trong Nam, chúa Nguyễn nhu nhược, quyền bính lọt vào tay tên độc tài Trương Phúc Loan. Bao nhiêu trung thần bị họ Trương hãm hại. Trương Phúc Loan vơ vét, tham ô không kém gì bọn quan liêu ngoài Bắc. Giặc giã nổi lên tứ tung. Dân tình đói khổ. Ấy thế mà vẫn phải đánh nhau với quân chúa Trịnh. Cuộc chiến tranh huynh đệ kéo dài ròng rã một trăm năm chưa chịu chấm dứt.
    Bấy giờ, ở đất Tây Sơn, nẩy sinh một vị cứu tinh dân tộc. Vị cứu tinh xuất hiện sừng sững như một trái núi khổng lồ mọc trên đất Bình Ðịnh. Vị cứu tinh là Nguyễn Huệ đó, các con ạ! Nguyễn Huệ dựa lưng vào Ai Lao, Cao Mên, quay mặt ra Nam Hải. Ngài vươn tay trái, ngai vàng của chúa Trịnh miền Bắc sụp đổ. Ngài vươn tay phải, ngai vàng của chúa Nguyễn miền Nam tan rã. Bọn quan liêu tham nhũng, chuyên quyền chết như sâu bọ. Ngài đạp chân phải, hai vạn quân Xiêm La chết khốn nạn ở miền Nam. Ngài đạp chân trái, hai mươi vạn quân Thanh chết nhục nhã ở miền Bắc. Ngài vươn mình, Việt Nam lớn lên, hãnh diện vẻ vang và dòng sông Gianh không còn ngăn cách tình người Việt Nam nữa.
    Các con ơi,
    Các con yêu dấu của ta ơi.
    Nay đã già nua mà mỗi lần đọc sử tranh đấu, ta vẫn mơ được làm tên lính quèn dưới cờ vua Quang Trung. Ta mơ được quỳ dưới chân Nguyện Huệ, nâng áo bào khét lẹt mùi thuốc súng của ngài mà hít hà lần ngài ra Thăng Long đuổi loài rợ Mãn Thanh. Các con, các con phải biết mơ thành người Quang Trung các con nhé!..."
- Dạ.
- Bồn lừa hốt hoảng:
- Mày dạ cái gì mà dạ bự vậy?
    Chương còm cười xòa:
- Tao dạ thầy tao.
- Thầy mày đâu?
- Trong giấc mơ.
- Thầy mày dạy gì?
- Mơ Thành Người Quang Trung.
    Và Chương còm vỗ tay vào đùi làm nhịp, hát lớn:
- "... Nhị Hà còn kia, Nhị Hà còn đó. Lũ quân Tầu sang sập cầu trôi đầy sông... Ôi Thăng Long, ối Thăng Long, ôi Thăng Long!... Cờ khoe sắc phất phới, loa vang xa, chiêng thu không, tiếng bát ngát trong chốn thành... Gần xa hò hét Thăng Long, Thắng Lóng, Thắng Long thành..."
    Bồn lừa hỏi:
- Tao mơ thành người Quang Trung được không?
    Chương còm đáp:
- Ðược chứ. Tất cả trẻ con Việt Nam đều phải biết mơ thành người Quang Trung. Thầy tao dạy thế. Tụi mình sẽ cho thằng Jack biết trẻ con Việt Nam "chì" hơn trẻ con Mỹ.
    Bồn lừa đứng phóc dậy, xoăn tay áo:
- Ông sẽ lừa thằng Jack, giật khẩu M-16 của nó đem về chơi. Mình không có súng đẹp, không có quần áo đánh trận đẹp mà mình thắng mới hay, mày hé.
- Ừa.
- Thằng Jack nó có vẻ cậy tụi nó giầu.
- Ừa.
- Tao sẽ làm nó hết ỷ giầu. Nó phải phục tụi mình như thằng Bill.Chương còm cũng đã đứng dậy. Nó hỏi Bồn lừa:
- Mày nhớ chuyện ông Cao Thắng không?
- Quên rồi.
- Ông Cao Thắng ở con đường có rạp chiếu bóng Việt Long đó.
- Ừ, sao?
- Ông ấy chế súng đánh nhau với giặc Tây ngày xưa đấy, mày ạ!
- Tao nhớ rồi. Ông theo cụ Phan Ðình Phùng.
- Tụi mình sẽ chế súng bắn pháo. Pháo nổ đoàng con nhà Jack mới sợ. Súng M-16 kêu nhỏ lắm. Lại không rơi đạn sang bên ta.
- Tao làm lính nhảy dù. Ông leo cột điền từ sáng sớm, chờ chúng nó xuất quân, ông nhảy xuống cướp súng chạy về.
- Còn tao, tao là biệt động quân, cầm pháo châm ngòi, ném vào ổ súng máy chạy pin của chúng nó. Dzũng Ðakao làm thủy quân lục chiến còn Hưng mập làm biệt kích Việt Nam. Tụi mình sẽ cho thằng Jack biết lính Việt Nam đánh trận hay nhất thế giới.

Bỗng Bồn lừa vỗ vai Chương còm:
- Tao thèm khẩu M-16 như của mày quá.
    Chương còm thúc khuỷu tay vào mạng mỡ Bồn lừa:
- Thì đánh trận thật hăng đi.
- Tước được súng là đem về chơi chứ?
- Tao sẽ giao hẹn.
    Hai đứa đi tim Vic Morrow tức Jack. Lúc ấy, Jack như đã tả, mặc quần áo biệt kích, đội mũ nồi xanh, đeo khẩu M-16-đồ-chơi-bắn-tự-động đang ngắm nghía chiến trường. Nó còn quàng cái ống nhòm lủng lẳng trước ngực, trông oai như một ông tướng Mỹ. Chương còm nghĩ bụng: "Dzũng Ðakao bắn súng cao su sẽ vỡ ống nhòm của Jack ngay." Nhưng súng cao su nguy hiểm lắm. Có thể gây thương tích. Cho nên cuộc chiến tranh "Cơm bát" sẽ cấm sử dụng súng cao su bắn đạn sỏi. Mà chỉ được đùng mồm hay pháo không... chết ai.
- Ê, Jack!
- Gì?
- Bao giờ dàn trận?
- Mai.
- Hễ tụi tao cướp được súng của tụi mày là tụi mày mất súng đấy nhé?
- Ô kê.
- Hễ tụi tao thắng trận, mày phải phục tụi tao.
- Ô kê. Chúng mày thua thì sao?
- Nộp tụi mày hai chục con cóc và năm lọ ruồi. Ô kê.
- Ô kê.
    Báu tồ mon men đi theo mà Chương còm không biết. Khi hai sứ giả ra về, Báu tồ cao hứng hát:
- "Anh em đừng sợ cao bồi, nó có súng mình có dao găm..."
    Chương còm chế Báu tồ:
- "Me ơi me thằng Báu đái dầm, nó đái ướt cả cái chăn bông..."
    Ba đứa bên "quân ta" cười khúc khích.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 1-6-2009 22:53:36 | Hiển thị tất cả tầng
  Phần 7

     Cuộc chiến tranh dễ thương của bọn Jack, Bill, John, Jimmy và Chương còm, Dzũng Ðakao, Bồn lừa, Hưng mập được đặt tên là chiến tranh "Cơm bát". Vì hai bên hứa với nhau sẽ chơi như phim "Cơm bát". Chiến tranh xảy ra vào những ngày trước tết con khỉ, rất hào hoa, phong nhã bởi có tuyên truyền bằng mồm. Muốn cho chiến tranh thêm phần hấp dẫn và sôi nổi, phe Chương còm bằng lòng để phe Jack tuyển mộ thêm địa phương quân tức là những thằng nhóc Việt Nam cùng ngõ hay gần nhà Bill, Jack, Jimmy, John. Bọn nhóc khoái lắm. Theo phe Jack được ăn sô cô la bằng thích, lại được mượn súng lục, dây lưng đeo như cao bồi. Nhóc con ngõ D chỉ thích nhập bọn Chương còm. Mỗi bên tính ra, hơn mười... chiến sĩ. Ðằng sau Chương còm, Dzũng Ðakao, Hưng mập, Bồn lừa là Báu tồ, Long cải lưỡng, Ngân quăn, Nhân sún, Sơn đốm... Chương còm không muốn coi đối thủ là... Mỹ. Nó đã bảo với Jack rằng Mỹ và Việt Nam là bạn. Bạn thì không đánh nhau. Chương còm và anh em nó mơ thành người Quang Trung. Mà lính của Quang Trung khoái đánh Tàu. Chương còm bèn gạ Jack giả đò làm quân Tầu. Bill bằng lòng ngay.
    Vậy cuộc chiến tranh "Cơm bát" là cuộc chiến tranh của cháu mấy đời vua Quang Trung đánh với bọn Mãn Thanh... giả vờ. Nhô con Thống híp phe Jack, vô tình trùng tên ông vua Việt gian Lê Chiêu Thống nên bị gọi là Lê Chiêu Thống.
    Tiếng súng đầu tiên khơi ngòi chiến tranh nổ vào lúc mười giờ ngày hai mươi sáu tháng chạp. Những băng đạn M-16, thứ đạn "nộ nhịp ba không chết" của quân Mãn Thanh nghe phấn khởi làm sao. Nếu chẳng muốn kéo dài chiến tranh cho vui, lính của vua Quang Trung chỉ cần chạy ùa tới, đấm đá một lúc rồi cướp súng mà chạy là xong. Nhưng chơi thế, con nhà Jack không phục nhô con Việt Nam cơ.
    Trong túi bốn chủ tướng đầy pháo Ðiện Quang. Pháo này làm bằng thuốc súng nên kêu vang tai. Bọn Báu tồ, Nhân sún, Ngân quăn bắn đạn mồm yếu quá, quê quá. Giá có tiền mua pháo lệnh, đốt mà quăng sang đối phương thì Mãn Thanh sẽ chạy bỏ cả ấn tín. Dzũng Ðakao đã thử kẹo pháo vào súng cao su, bắt Chương còm châm hương vào ngồi pháo rồi bắn đi. Song gió cản mạnh, pháo tịt ngòi. Súng cao su của Dzũng Ðakao vô tích sự. Tài thiện xạ của Dzũng Ðakao chỉ đắc dụng ở Ban Mê Thuột, trong cuộc chiến tranh tiêu diệt khỉ. Chương còm cũng đã thử cách quăng pháo. Khối nỗi chiếc pháo nhẹ, quăng đi chẳng xa mấy. Buộc mỗi chiếc pháo vào hòn gạch thì sợ trúng đầu người qua lại hay trúng kính xe hơi. Bởi thế, thuộc hạ của Chương còm tha hồ bắn đạn mồm và quân Mãn Thanh tha hồ bắn M-16 tự động và đại liên lắp pin.
- Ban ngày khó thắng tụi nó quá.
- Ðánh cả đêm.
- Không được, tối tao phải đi chợ Bến Thành coi chợ tết.
    Bồn lừa bảo Chương còm:
- Mày nói bắt chước ông Cao Thắng chế súng, đã chế được khẩu súng nào chưa?
    Chương còm giậm chân:
- Chế hoài mà không nổi. Chiến tranh này không có đấm đá, khó ghê.
    Dzũng Ðakao nói:
- Phải gạ thằng Phong lùn chế súng bắn pháo mới xong. Nó giận bọn mình lâu quá.

    Hưng mập phưỡn bụng:
- Tao đến nhà thằng Phong lùn năn nỉ, nó sẽ chế súng giùm "quân ta".
Bồn lừa nói:
- Phong nó làm tướng đi!
    Chương còm gạt ngang:
- Gọi nó là ông Cao Thắng chắc nó khoái. Tụi mày biết không, con nhà Phong lùn "mả" lắm, nó sửa xe "mô bi lết" của nó đấy.
    Hình ảnh bốn tay kiện tướng của "quân ta" lọt hết vào hai cái mắt ống nhòm của Tôn Sĩ Nghị Jack! Jack chỉ thấy bọn Chương còm cử động, múa máy chân tay chứ không hiểu chúng nó bầy mưu kế gì. Jack sợ mưu lắm. Nó chả muốn thua vì bị mắc mưu một tí nào. Cho nên, Jack đóng quân ở cột đèn và cho địa phương quân canh gác các ngõ rất kỹ. Jack sợ bọn Chương còm len lỏi vào các ngõ, bất chợt nhào tới cướp súng. Ông tướng Mỹ nhô này có tương lai quân sự ra phết. Nhưng Jack đâu biết rằng Chương còm không thèm chơi cái trò cũ mèm này. Chương còm muốn Jack phục lăn cu chiêng bọn nó cơ. Và Chương còm thèm nhà sáng chế súng bắn pháo Phong lùn vô cùng.
    Nghĩ đến những cây súng bắn pháo cho quân lính của vua Quang Trung, con nhà Chương còm hỏi Hưng mập:
- Mày định làm quen với Phong lùn cách nào?
Hưng mập nói:
- Nó khoái con cá đá vô địch của tao, tao cho nó là nó hết giận bọn mình. Mày biết tại sao nó giận bọn mình không?
- Tại sao?
- Tại nó đi tập võ, thằng Dzũng Ðakao chê nó đã lùn còn ham võ thuật sẽ lùn thêm.
- Vậy đừng gọi nó là Phong lùn nữa.
- Gọi là gì?
- Là... là Phong chế súng.
    Quân Mãn Thtanh không thấy quân của vua Quang Trung tấn công. Bèn tưởng mình thắng ngày đầu. Tôn Sĩ Nghị Jack và Lê Chiêu Thống mở tiệc khao quân. Mãn Thanh nhai kẹo cao su và sô cô la lu bù. Jack chắc mẩm được hai chục con cóc rồi. Vì bọn Chương còm đã rút. Nhưng Jack không thể hiểu bọn Chương còm đang đi "bốc" nhà chế súng Phong lùn.
    Hưng mập khệ nệ bưng lọ cá sang nhà Phong lùn. Con chó To Be sủa ầm ĩ. Phong lùn mở cổng bước ra. Hưng mập nói ngay: - Tao đem tặng mày con cá đá vô địch của tao đây, Phong ạ!
    Phong lùn mỉa mai:
- Tử tế dữ hén, mày!
    Hưng mập cười híp mắt:
- Mày giận lâu quá. Thằng Dzũng Ðakao biết lỗi rồi. Từ nay, chúng tao không gọi mày là Phong lùn nữa.
    Phong lùn tròn xoe mắt vì ngạc nhiên:
- Kỳ vậy?
- Kỳ cái gì?
- Tao khoái cái tên Phong lùn. Nghe tên Phong không, chán chết.

- Bọn tao đặt cho mày cái tên mới.
- Là chi?
- Phong chế súng. Chịu không?
- Tại sao lại Phong chế súng?
- Vì mày sắp chế súng bắn pháo để bọn mình làm lé mắt tụi nhô Mỹ. Thằng Chương còm bảo mày là cháu ông Cao Thắng.
    Phong lùn sướng rên lên:
- Uýnh nhau mí bọn nhô Mỹ, hả?
    Hưng mập gật đầu:
- Mình là lính của vua Quang Trung. Tụi nó là quân Mãn Thanh. Mày biết quân Mãn Thanh bắn súng gì không?
- Không.
- M-16 và đại liên có chân bắn bằng pin. Chúng nó mặc quần áo đẹp như lính Mỹ người lớn ấy.
    Phong lùn nổi máu tự ái:
- Súng đẹp mà tụi nhô Mỹ có chế được không? Ði mua về chơi, đâu có bảnh. Tao chả bao giờ phải mua đồ chơi cả. Ông chế lấy ông chơi.
    Hưng mập khích bạn:
- Thì mày chế súng pháo chơi với M-16 và đại liên bắn bằng pin đi!
    Phong lùn ưỡn ngực:
- Sợ gì nhỉ?
    Nó chợt reo to:
- Ông nhớ rồi, có thế chứ, ông đúng là Cao Thắng.
- Mày là thiếu tướng Cao Thắng.
- Tao là thiếu tướng cơ à?
- Ừ, Chương còm phong cho mày.
    Hưng mập lùi lại hai bước, hô:
- Nghiêm!
    Phong lùn vốn có máu tếu, hai tay vỗ đét hai bên đùi, đứng nghiêm, mặt hơi ngẩng lên. Hưng mập lôi trong túi ra bốn ông sao giấy trắng và hộp keo. Nó dán ở mỗi bên cổ áo Phong lùn hai ông sao. Ðoạn vất hộp keo đi, giơ tay chào Phong lùn và bắt tay Phong lùn:
- Vì mày bằng lòng chế súng bắn pháo cho lính vua Quang Trung, chúng tao phong mày làm thiếu tướng.
    Hưng mập hách dịch:
- Thiếu tướng Phong lùn!
    Phong lùn giơ tay chào:
- Có tôi.
- Bao giờ nộp khẩu súng đầu tiên?
- Chiều nay.
- Sớm hơn một tí đi.
- Ông sẽ bỏ ngủ trưa vậy.
- Tốt, tặng thiếu tướng con cá đá vô địch.
    Hưng mập bay về nhà mình, kể hết sự tình cho Chương còm, Dzũng Ðakao, Bồn lừa nghe. Chương còm khoái chí:
- Sáng mai tụi mình có súng bắn pháo rồi. Giờ ra Văn Cầm coi "Cảm tử quân" mặc bọn Mãn Thanh nổ súng thị uy.

Bọn lính của vua Quang Trung đi xem chiếu bóng hết. Buổi chiều, Phong lùn đem khoe khẩu súng bắn pháo. Khẩu súng thật giản dị. Y hệt súng thời xưa. Phong lùn kể công:
- Làm hoài mới được đấy. Tao bắn thử cho chúng mày xem. Ðạn bay xa kinh khủng.
    Phong lùn làm một cuộc thuyết trình về khẩu súng bắn pháo của nó. Lính của vua Quang Trung trố mắt nhìn tác phẩm của thiếu tướng Phong lùn, tức cháu anh hùng Cao Thắng. Súng làm bằng cây thước kẻ, sợi dây cao su gói hàng và một cái đinh. Thật giản dị. Sợi dây cao su buộc ở đầu cây thước có khía một vết sâu để sợi dây cao su chết dí một chỗ. Quãng dây cao su giãn ra chiếm hai phần ba chiều dài cây thước. Cái đinh đặt trên một miếng gỗ nhỏ để nâng đinh cao hơn mặt thước. Một sợi dây cao su khác quấn chặt gần đầu đinh cho đầu đinh có mũ chúc sát xuống mặt thước và đầu đinh nhọn nhô cao l ên. Ngòi pháo bị cái mũ đinh kẹp chặt. Mỗi chiếc pháo đều có một cái cổ tròn. Sợi dây cao su kéo ra và máng vào cổ pháo. Khi khai hỏa, châm đầu nén hương đã đốt vô ngòi pháo. Ngòi pháo cháy đứt và dây cao su tự động bật mạnh. Chiếc pháo được bắn đi xa. Muốn cho "đạn" nổ xa hay gần, tùy ý. Hễ châm hương vô ngòi sát đầu pháo, "đạn" sẽ nổ ngay hoặc nổ khi chưa kịp rơi xuống vị trí địch.
    Phong lùn biểu diễn phát súng đầu tiên. Linh của vua Quang Trung vỗ tay tán thưởng. Báu tồ nhảy cỡn:
- Quân thằng Jack sẽ chạy có cờ.
    Ngân quăn hí hửng:
- Em nhắm đít tụi nó em "phơ"!
    Nhân sún, Sơn trán cao phục nhà chế súng Phong lùn sát đất. Bọn nhãi ngõ D theo mẫu súng của thiếu tướng Phong tự Phong lùn, hì hục chế súng. Nửa tiếng sau mỗi đứa đã có một khẩu súng nhãn hiệu Phong lùn "trình tòa" đàng hoàng. "Quân ta" tiến ra đầu ngõ, bắn vung vít. Ngân quăn nhắm chó khai hỏa khiến chó cong đuôi chạy, sủa ỏm tỏi. Và nó cười khoái chí.
    Lúc ấy, Mãn Thanh đã thu quân. Chiến trường không thấy bóng tên Tầu phù nào. "Quân ta" bắn tầm bậy một lát thì bị... kẹt súng. Ðạn của hãng Ðiện Quang tồi hết sức.
    Ðược mấy phát đầu thôi à. Về sau, vừa máng dây cao su vào cổ pháo, ngòi đã tụt ra hay đứt liền, chưa kịp chích hương. Cổ pháo thì cài nông cái sâu. Cái nào nông sức mấy mà máng dây cao su vô nổi. Thành tử, sự nạp đạn gặp khó khăn. Lắp đạn lâu thế, hỏa lực sẽ yếu đi.
    Chương còm thở dài:
- Kiểu súng này hao đạn quá. Một đồng có một viên đạn. Phí năm đồng mới bắn được một phát. Mà không đi xa mấy. Còn kiểu nào khác không, Phong lùn?
    Nó vội chữa:
- Ấy quên, nhà chế súng Phong.
    Phong lùn nói:
- Kiểu súng này để... bắn chó chứ không bắn giặc Tàu được. Tại mày bảo đến chiều phải xong.
    Dzũng Ðakao hỏi:
- Liệu sáng mai chế xong kiểu khác không?
    Phong lùn đáp:
- May ra.
    Hưng mập giậm chân:

- May ra gì nữa. Nội ngày mai bọn mình phải chiến thắng quân Mãn Thanh. Mốt là ba mươi tết, tao mắc đến nhà anh tao ăn cỗ.
    Bồn lừa mím môi:
- Ăn cỗ ba mươi tết à?
    Hưng mập gật đầu:
- Ông nội tao chết hôm ba mươi tết.
    Bồn lừa rỡn:
- Sao ông nội mày dại thế, để mồng một hãy chết có phải lên một tuổi nữa không?
    Phong lùn búng tay tách một cái:
- Tối nay tao sẽ không coi vô tuyến truyền hình. Tao nghĩ cả đêm là sẽ chế được kiểu súng khác.
"Quân ta" giải tán. Thế là chiến tranh đã kéo dài hai ngày. Chưa một chiến sĩ nào được hy sinh cho tổ quốc. Về phía Mãn Thanh, địch vẫn vênh vang, không chịu "rút lui để lại nhiều vết máu".
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 2-6-2009 21:13:39 | Hiển thị tất cả tầng
       Phần 8

     Chiến trường bỗng căng thẳng. Quân Mãn Thanh lia những tràng M-16 và đại liên bắn pin đến nóng cả máy. Hàng chục cục pin nhà binh Mỹ đã bị liệng vào thùng rác. Con nhà Jimmy làm xạ thủ đại liên. Nó đeo pin mới toanh ở lưng. Những cục pin giắt phía trong cái dây lưng, chồi lên, trông thật đẹp mắt. Jimmy nằm rạp, đưa đẩy khẩu súng. Trông nó cứ như là Audie Murphy đóng phim "Ðịa ngục trần gian" ấy. Con nhà Bill kè kè khẩu Tommy gun giống khẩu súng của Vic Morrow. Tommy bắn pháo dây, nổ ròn rã. Mùi thuốc pháo khét lẹt, ngửi sướng cả mũi. John và Jack sử dụng M-16 tự động. M-16 không cần pin. Lên đạn ba lần bắn hàng tràng thì được nửa phút. M-16 bắn từng viên hay hàng tràng cũng được.
    Jack chỉ huy quân Mãn Thanh. Nó còn đeo cái ống nhòm và khẩu colt bá vàng bên hông. Hôm nay, nó đội mũ sắt. Lê Chiêu Thống được mang khẩu M-16 hỏng. Còn địa phương quân bắn súng mồm. Ðược cái túi của chúng đầy kẹo cao su và sô cô la. "Quân ta" đã núp ở các bờ tường, cột điện từ sáng sớm. Chờ Mãn Thanh bắn chán chê, nhà thiện xạ Phong lùn mới khai hỏa. Lính của vua Quang Trung nhất loạt cho đạn pháo bay vèo sang đất địch. Kiểu súng mới của Phong lùn rất hiệu nghiệm. Cháu ông Cao Thắng chỉ sửa đổi kiểu cũ có một tí thôi. Nó nâng miếng gỗ đỡ cái đinh cao lên một chút. Và, thay vì dùng cổ pháo máng dây cao su, Phong lùn đổi chiều cây pháo, máng dây cao su vô đít pháo và đầu đinh đè chặt thân pháo. Khi châm hương vào ngòi pháo phải bấm cái đít đinh. Thân pháo sẽ tuột khỏi "cò", văng đi theo sự bật mạnh của dây cao su. Kiểu súng mới rất dễ nạp đạn, không sợ tụt ngòi, không hồi hộp và không sợ bị... phản pháo.
    Nhưng đạn của "quân ta" chưa chịu trúng vị trí phục kích của Mãn Thanh. Tại cái "nòng" súng chăng? Nếu thế, đúng như sự nhận xét của một viên quan ba thực dân Tây đã phê bình kiểu súng của Cao Thắng. "Nòng không xẻ rãnh nên đạn không đi xa." Mặc dù thế, Tôn Sĩ Nghị Jack vẫn ngạc nhiên. Jack chưa biết bọn Chương còm đã chế được súng bắn pháo. Nó tưởng bọn Chương còm đốt pháo rồi ném sang phía bọn nó thôi. Cầm một chiếc pháo trên tay, châm ngòi rồi ném đi đã là một sự can đảm vô cùng. Jack khó mà làm nổi. Ngay cả Tom Sawyer hay Huckleberry Finn cũng khó làm nổi.
    Jack lia một tràng M-16. Chỉ có tiếng nổ lọc cọc. Nó chưa biết cách chống trả hỏa lực của bọn Chương còm. Vì lính của vua Quang Trung bắn rát quá. Nhà chế súng Phong lùn, tức thiếu tướng Phong lùn bắt thủ lãnh Chương còm "đúc" ba mươi khẩu súng lận. Sáu tên xạ thủ và bốn tên chuyên môn nạp đạn làm cái công việc "bắn quân thù" thì sức mấy Mãn Thanh chả tròn xoe mắt. "Quân ta" bắn lũ Mãn Thanh cứ như dân khai đất hoang miền viễn Tây Mỹ bắn mọi da đỏ ấy. Ðàn bà nạp đạn vào súng để đàn ông bắn. Báu tồ, Ngân quăn, Nhân sún, Nghĩa tếu nạp đạn. Phong lùn, Dzũng Ðakao, Chương còm, Hưng mập, Bồn lừa, Sơn trán cao tự Sơn đốm, tự Sơn cổ rụt bắn.
    Ngân quăn nạp đạn mỏi cả tay mà không được bắn phát nào. Nó tức quá, rình lúc Chương còm say sưa nhả đạn, "rinh" một khẩu súng, lủi theo hàng rào, tiến lên vị trí Mãn Thanh. Khi Chương còm nhìn thấy, hét lớn:
- Ngân quăn!
    Ngân quăn quay lại, toét miệng cười:
- Em làm... cảm tử quân.
- Về đi!

- Sức mấy.
- Mày không về nghỉ mày ra.
     Ngân quăn đã thủ bao diêm trong túi. Nó chạy ra giữa đường. Ngân quăn quát:
- Jack, có giỏi bắn tay đôi, thằng nào "bắn chậm thì chết".
     Jimmy ria đại liên tơi bời. Ðã bảo "có người bắn súng, đạn nổ nhịp ba, không chết" mờ lỵ. Nên Ngân quăn cứ ngồi yên một chỗ.
    Jimmy quay khẩu đại liên, nhắm Ngân quăn mà khạc đạn. Nhưng Ngân quăn nhe răng cười khì!
- Ông nhất định.. cóc chết!
    Lê Chiêu Thống la hét:
- Ngân quăn chết rồi.
    Báu tồ khen em:
     Ngân quăn nó đóng vai Vic Morrow đấy. Còn thằng Jimmy là lính Ðức cù lần ria cả thùng đạn mà không chết tên Mỹ nào.
    Bấu tồ khuyến khích em:
- Ðừng chết vội, Ngân quăn!
    Ngân quăn ngoái cổ lại:
- Ừa.
    Phe Mãn Thanh, Lê Chiêu Thống giậm chân thình thịch:
- Chết đi, Ngân quăn!
    Ngân quăn nhe răng cười:
- Còn lâu.
    Jimmy bắn thêm đạn mồm:
- "Pằng pằng pằng"... Trúng đạn rồi nhé!
    Ngân quăn nheo mắt:
- Ðạn đâu?
    Nó đã mở hộp diêm. Than ôi, hộp diêm chẳng còn que nào. Ngân quăn cuống quýt:
- Ðứa nào thẩy tao hộp quẹt đi!
    Lê Chiêu Thống hí hửng:
- Ông xông lên bắt sống mày bây giờ.
    Chương còm biết Ngân quăn là thằng bướng bỉnh, lì lợm, dọa nghỉ nó ra cũng chẳng thèm về nên mặc nó làm trò. Nhưng Chương còm sợ Lê Chiêu Thống tước khí giới của      Ngân quăn, phải dọa trước:
- Mày xông lên, tao sẽ chạy ra bắt mày đem về nhổ hết tóc đó.
    Báu tồ đã liệng hộp diêm cho em. Ngân quăn bật diêm, châm ngòi pháo. Ðạn của nó bắt lửa nhạy quá. Ngân quăn lại châm lửa vào cuối ngòi pháo thành thử cu cậu chưa kịp bóp cò, đạn đã nổ. Ngân quăn giả vờ buông rơi súng, ôm bụng nhăn nhó rồi ngã "biểu diễn". Nó nằm co quắp giữa đường đi. "Quân ta" và quân Mãn Thanh cười hô hố. Bồn lừa thét một tiếng hãi hùng:
- Coi chừng!
    Xác chết ngóc đầu dậy:
- Gì hở, anh Bồn lừa?
- Mày liệng cây súng về đi.
    Ngân quăn đã chết rồi còn vùng lên nhặt súng vất về cho Bồn lừa. Nó lại nằm co quắp như cũ. John trao súng nhờ Jack giữ hộ, chạy ra lượm xác Ngân quăn. Con nhà Ngân quăn nhắm mắt ti hí. Nó chờ John cúi xuống, vội chộp lấy chân John, kéo mạnh.     John ngã sấp. Ngân quăn đè lên mình John, thọc tay vào túi quần ông nhô Mỹ tóm cổ mấy chú kẹo cao su.
    Lê Chiêu Thống vùng vằng:
- Mày chết rồi mà, Ngân quăn.
    Ngân quăn cười:
- Chưa chết, tao bị thương nặng.
    Và nó bỏ mặc John, ôm ngực, nhăn nhó trở về vị trí của mình. Ngân quăn hỏi Bồn lừa:
- Em... lừa thằng John hay không?
    Nó khoe:
- Tóm được ba chú xuynh gum.
    Ngân quăn tiếc rẻ:
- Giá nó đeo súng, em đã vồ cả súng của nó.
    Chương còm nạt Ngân quăn:
- Lắp đạn đi. Từ giờ cấm mày một mình chạy sang đất địch. Khi nào có lệnh của tao mới xung phong.
Hỏa lực của hai bên mỗi lúc một quyết liệt. Chương còm cho quân nhích thêm một chút. Ðạn vẫn không trúng vị trí phục quân của Mãn Thanh. Chương còm cáu lắm. Jack đã biết quân của vua Quang Trung có súng bắn pháo rồi. Ngân quăn tiết lộ bí mật quân sự. Chương còm nghĩ cách xua quân tiến lên.
    Nhưng xua quân tiến lên trong một trận tuyến như trận tuyến "đạn nổ nhịp ba không chết" này, thật là khó khăn. Chiến tranh âu yếm mà. Với bọn Jack, cuộc chiến chúng nó đang tham dự là cuộc chiến giải trí. Hoặc cuộc chiến để thỏa mãn lòng tự tôn. Với bọn Chương còm, chúng nó uýnh trận "Cơm bát" để... mơ thành người Quang Trung.
    Ôi, mơ thành người Quang Trung, không còn giấc mơ nào tròn đầy hơn nữa! Chương còm nhớ như in lời thầy dạy sử. "Các con ơi, các con phải biết mơ thành người Quang Trung". Vâng, thưa thầy kính mến, các con đangtập mơ thành người Quang Trung đây ạ! Lớn lên, các con sẽ thành lính của vua Quang Trung. Thưa thầy, con muốn mơ thành vua Quang Trung được không? "Ðược chứ. Hãy mơ thành những Lý Thường Kiệt, Lê Ðại Hành, Ðinh Tiên Hoàng, Trần Hưng Ðạo, Hồ Quý Ly, Quang Trung! Hãy mơ thành Phan Ðình Phùng, Nguyễn Tri Phương, Ðề Thám, Nguyễn Trung Trực! Hãy mơ thành tất cả anh hùng liệt sĩ Việt Nam! Quê hương ta anh dũng, người quê hương ta anh dũng, các con hãy mơ mộng một quê hương anh dũng của thời sáng tạo kỷ nguyên mới Ðinh Tiên Hoàng! Các con hãy thần phục bộ óc siêu việt của Hồ Quý Ly, người đi trước nhân loại hàng thế kỷ! Các con hãy tiếp nối dòng máu cách mạng của Nguyễn Huệ! Và, các con nhớ nhé, nhớ cho kỹ nhé: Ðừng bao giờ thèm làm một Trần Ích Tắc, một Mạc Ðăng Dung, một Lê Chiêu Thống, một Gia Long, một Nguyễn Thân và những kẻ giống họ. Hãy biết bóp nát trái cam Trần Quốc Toản, các con của ta ơi!"
    Hưng mập sốt ruột:
- Tiến quân đi chứ?
    Chương còm gật đầu:
- Sẽ tiến quân. Tao muốn Tôn Sĩ Nghĩ phục lăn bọn mình. Tao muốn nó vất ống nhòm mà chạy.
    Nó gọi Ngân quăn:

- Em khoái tụi nhô Mỹ khen em "chì" không?
    Ngân quăn cười:
- Em chưa "chì" à?
- Mày "chì" rồi nhưng tụi nhô Mỹ không nhìn thấy mày "chì".
- Em sẽ cho tụi nhô Mỹ thấy.
    Chương còm khen:
- Tốt lắm. Em dám để chiếc pháo nổ trên tay không?
    Ngân quăn vênh mặt:
- Dễ ợt.
    Và Ngân quăn chìa tay:
- Ðưa pháo đây!
Nghĩa tếu pha trò:
- Thằng quăn nó còn dám nuốt cả pháo nữa.
    Ngân quăn không thèm trả miếng Nghĩa tếu. Nó nóng lòng... cảm tử lắm rồi. Cái gì chứ làm cho nhô Mỹ phục lăn cu chiêng là Ngân quăn khoái lắm. Ngân quăn, kẻ tình nguyện, người mơ thành Dã Tượng, được Chương còm phát liền một lúc năm chiếc pháo. Kẻ tình nguyện cầm nén hương đang cháy và anh dũng bước sang đất Mãn Thanh. A, đây là Lý Thường Kiệt. Quân Mãn Thanh "phơ" tàn bạo. M-16, đại liên pin và Tommy gun của John, Jack, Jimmy, Bill bắn rát. Thêm nữa, đạn của bù nhìn Lê Chiêu Thống. Ngân quăn cười khì. Giữa chiến trường sặc mùi khói súng, Ngân quăn sừng sững như vua Quang Trung vào Thăng Long. Nó hét:
- Tốp bắn đi! Ông mặc áo giáp có nam châm hút hết đạn của chúng mày rồi.
    Ngân quăn thẩy một chiếc pháo:
- Nhô Mỹ nghe đây: Thằng nào đốt pháo, ấy quên, bắn súng giống tao, tao sẽ làm tù binh cho chúng mày.
    Ngân quăn, ba ngón tay trái cầm chiếc pháo, tay phải châm hương vào ngòi. Nó ngạo nghễ:

- Sức mấy nhô Mỹ dám bắn súng như tao. Chỉ có tao dám thôi.

Bọn nhô Mỹ ngừng bắn, trố mắt xanh nhìn cái ngòi pháo cháy dần: "Ðoàng!" Xác pháo tan tành mà Ngân quăn vẫn chẳng hề gì. Nó cười lớn:

- Nhô Mỹ giật mình ghê quá. ông biểu diễn nữa cho mà coi.

Nhưng Chương còm gọi:

- Về vị trí, Ngân quăn!

Ngân quăn tuân lệnh. Mãn Thanh bắn đuổi lia lịa. Chương còm đã nghĩ được cách tiến quân rồi. Nó dời chỗ nấp, chạy ra giữa đường:

- Ê, Jack Tôn Sĩ Nghị! Hưu chiến vài phút nhé!

Jack hỏi:

- Ðể làm gì?
- Biểu diễn trò chơi mới lạ.
- Ô kê.
    Chương còm vẫy Bồn lừa. Hai đứa sang gần đất địch. Trước khi đi, Chương còm dặn thầm Dzũng Ðakao, Hưng mập cho quân chiếm thêm vài thước đất.
    Dzũng Ðakao hỏi khẽ:
- Tiến chiếm đất địch bằng cách nào đây?
    Chương còm nói:
- Khi tao và thằng Bồn lừa làm trò, quân Mãn Thanh sẽ trố mắt xem. Bấy giờ, chúng mày cho quân dời vị trí.
    Dzũng Ðakao hiểu ngay. Hai kiện tướng Chương còm và Bồn lừa đã tay không bước vào khu phi quân sự. Jack hất đầu:
- Ngưng bắn để làm gì?
    Bồn lừa chỉ khẩu đại liên của Jimmy:
- Ðể súng của tụi mày nguội đi. Bắn hoài hỏng bu nó súng.
    Chương còm cười:
- Trong khi chờ đợi, tao và Bồn lừa đá cầu cho tụi mày xem. Tom Sawyer chắc chắn là không dám đá cầu như chúng tao. Coi đây...
    Chương còm móc chiếc pháo. Nó bật diêm châm ngòi. Rồi đá cầu chuyền với Bồn lừa. Chiếc pháo vừa từ chân Chương còm "pát xê" sang chân Bồn lừa là nổ liền. Có khi nổ ở khoảng giữa hai đứa, có khi nổ ngay trên chân. Thế giới chưa từng thấy ai đá cầu pháo cả. Chỉ có những đứa trẻ Việt Nam mới biết đá cầu pháo. Vì chúng nó can đảm. Vì chúng nó có thần tượng Phù Ðổng Thiên Vương, Trần Quốc Toản, Ðinh Bộ Lĩnh... Tôn Sĩ Nghị Jack lạ lùng cơ hồ mọi da đỏ ngó Mỹ cao bồi quay súng lục. Chương còm thẩy cả nắm pháo cho quân Mãn Thanh: - Tụi máy đốt rồi liệng vào tao. Chúng tao sẽ đá đủ các kiểu.
     Mãn Thanh và đám quân thất thế Lê Chiêu Thống nhập cuộc ngay. Chương còm, Bồn lừa tới tấp đỡ pháo và liên miên biểu diễn những cú đá ngoạn mục. Chương còm ngã tung đá móc. Bồn lừa đánh "ta lông". Ðôi khi, nó bỏ nhỏ đúng chân Mãn Thanh khiến Mãn Thanh la ơi ới. Quân Mãn Thanh mê xem đá cầu pháo, quên đề phòng. Dzũng Ðakao âm thầm ra lệnh cho quân dời vị trí.
    Giờ hưu chiến hết. Chương còm và Bồn lừa vừa chạy về đất nhà thì Dzũng Ðakao khai hỏa. Ðạn nổ tơi bời. Ðạn rơi tơi bời. Ðạn rơi gần trúng vị trí Mãn Thanh. Quân Mãn Thanh hoảng sợ, vồ lấy súng, bắn trả đũa. Chiến trường hứa hẹn sẽ khốc liệt lắm đây...
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 3-6-2009 21:41:56 | Hiển thị tất cả tầng
   Phần 9

"Anh hùng Quang Trung là anh hùng bách chiến bách thắng của nhân loại. Thế giới ngưỡng mộ Nã-phá-luân của Pháp nhưng so với Quang Trung, Nã-phá-luân chỉ là ngôi sao mờ. Nã-phá-luân đem quân sang Nga, chiếm kinh đô Mạc-tư-khoa. Không chế ngự nổi quân Nga đến nỗi phải rút lui và bị truy kích thảm bại. Ðại đạo quân chinh phục ra đi trên hai trăm ngàn tên, khi về còn có trên hai chục ngàn! Nã-phá-luân bị bắt đầy ra đảo Elbe. Rồi sau đó, thua trận Waterloo và bị đầy ở đảo Sainte Hélène. Có gì hách đâu? Anh hùng Quang Trung chưa hề thất trận. Bậc vĩ nhân đó chỉ biết chiến thắng hiển vinh. Ta buồn vì không sinh đúng thời Quang Trung để được làm tên lính quèn dưới trướng của người. Song văng vẳng đâu đây, ta vẫn mơ hồ nghe tiếng trống thúc quân đánh Hà Hồi. Các con của ta ơi! Ðể ta kể cho các con nghe trận thủy chiến mà tên thông lửa của Quang Trung đốt cháy tàu chiến của loài rợ Hòa Lan trên vùng biển quê hương ta. Ngọn lửa đốt tàu Hòa Lan xâm lăng, sau này, Nguyễn Trung Trực đã tiếp lấy, đốt cháy tầu Pháp xâm lăng trên sông Nhật Tảo.
    Hãy nhắm mắt lại, mơ về quá khứ anh dũng của giống nòi ta, các con! Trong vùng sương mù bao la, những người lính thủy của vua Quang Trung bơi những chiếc thuyền nhỏ ra khơi, vây quanh chiến hạm của Hòa Lan. Những chiếc thuyền nhỏ ví như những con gọng vó bám quanh cái lá trang lớn. Mà lá trang là chiến hạm của rợ da trắng. Những con gọng vó đã làm nổ tung cái lá trang, dìm nó và mộng xâm lăng của nòi giống nó xuống đáy biển quê hương ta. Ôi, nếu Quang Trung không băng hà sớm, đòi đất của nòi Hán xong, vó ngựa của người sẽ rong ruổi sang Ba-lê. Ta tiếc quá, tiếc vì người Bách Việt ta chưa trả thù được bọn lính đánh thuê cho Gia Long. Các con ơi, đừng bao giờ nhụt chí khí. Tổ tiên ta đã phi thường, các con sẽ phi thường. Ta không yếu đuối mãi đâu. Ta sẽ khỏe, sẽ phục hưng, sẽ chiến thắng. Các con hãy gửi linh hồn mình vào những trang sử bất khuất của giống nòi ta..."
- Hạ chúng nó đi chứ, Chương còm.
- Ðể chúng nó phục lăn ra đã, Hưng mập. Tao muốn bọn Mãn Thanh bỏ súng bắn pin, vất ống nhòm mà chạy cơ.
    Ngân quăn, kẻ tình nguyện trở về, nhẩy choi choi:
- Em còn trò này hay lắm.
    Chương còm hỏi:
- Trò gì?
    Ngân quăn hí hửng:
- Em đem theo kính lặn. Hà hà, em mà chơi trò này, nhô Mỹ phục chết khiếp mất.
    Chương còm ngạc nhiên:
- Mày đem kính lặn đi... bơi ở Vũng Tàu à?
    Ngân quăn khoái chí:
- Sức mấy. Em muốn làm xiệc. - Xiệc gì?
- Há miệng ra... pháo nổ.
    Chương còm hiểu rồi. Nó bảo Ngân quăn:
- Nhỡ pháo nổ tét môi mày ra thì sao? Ba mày rầy tao à...
    Ngân quăn xoa mái tóc quăn của nó:
- Chỉ sợ đui thôi. Thì đã có cái kính lặn.
     Nó đeo cái kính lặn mà dượng hai nó mua ở Saigon Departo cho nó. Thực ra Chương còm cũng mới chỉ hiểu lơ tơ mơ. Trông Ngân quăn lúc này giống hệt ông thợ hàn xì. Nó nói:
- Em làm cảm tử quân lần nữa nhé? Phải tóm cổ mấy chú sô cô la chứ.
    Chương còm muốn cho quân nhích thêm vài thước, đủ để tầm đạn rớt trúng đồn trại    Mãn Thanh. Nó hỏi Ngân quăn:
- Liệu xiệc của mày lâu không?
    Ngân quăn rỉ tai Chương còm nói khẽ. Khiến Chương còm vỗ vai Ngân quăn khen ngợi:
- Mày xứng đáng là "tốt dỉn" của vua Quang Trung.
    Lại vẫn chiến lược cũ, Chương còm nháy Dzũng Ðakao. Và nó dẫn nhà ảo thuật Ngân quăn sang đất Mãn Thanh. Tôn Sĩ Nghĩ Jack ngừng bắn:
- Gì đó?
- Hưu chiến mười phút.
- Làm chi?
- Làm xiệc. Chúng mày cần xem Ngân quăn làm xiệc. Tao tin chắc cả nước Mỹ không có đứa nào phi thường hơn Ngân quăn.
    John vẫn còn tức Ngân quăn. Con nhà quăn trêu John:
- Xuynh gum của mày ngon thấy mồ.
    John hậm hực:
- Bắt được mày, tao sẽ... "tại beo".
    Ngân quăn cười:
- Có sô cô la không?
    Nhưng Chương còm chẳng để Ngân quăn nói chuyện dông dài. Nó giục Ngân quăn:
- Ngậm pháo vào miệng.
    Ngân quăn thọc tay vô túi, lôi ra cái pháo. Nó ngậm lấy cái đít pháo. Rồi gồng. Ngân quăn cởi trần, các bắp thịt của nó nổi hạch nom khiếp đảm kinh hồn. Bọn Mãn Thanh cười hô hố. Tôn Sĩ Nghĩ ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lê Chiêu Thống tít mắt lại.
    Chờ Mãn Thanh cười đã, Chương còm mới châm hương vào ngòi pháo. Lửa đốt cháy cái ngòi khoảnh khắc. Và "đoành" xác pháo nổ tan. Ngân quăn thổi phù một hơi rồi nhe răng sún, cười khúc khích.
    Bọn Mãn Thanh nín cười lập tức. Chúng nó vỗ tay hoan hô Ngân quăn. Chương còm ba hoa:
- Jack, mày phục Ngân quăn chưa?
Jack gật đầu. Chương còm tiếp:
- Quân tao có thể đánh tan ngay quân mày. Nhưng hết vui. Lát nữa, chúng mày sẽ bỏ súng mà chạy.
    Nó vỗ lưng Ngân quăn:
- Nhả ra pháo nổ nữa đi!
    Ngân quăn lại ngậm chiếc pháo. Mãn Thanh thấy Ngân quăn ngậm giữa chiếc pháo. Sợ quá. Nhưng khi đầu nén hương dí gần vào ngòi pháo, Ngân quăn dùng lưỡi đẩy nhanh mà chả đứa nào biết gì. Chiếc pháo nổ dữ dội. Ngân quăn thổi phù như trước và lè lưỡi:
- Hơi ê răng một tí. Tao giết mấy chú sâu răng đó.
    Quân ta tiến thêm vài thước đất. Mãn Thanh không hay. Mãn Thanh ngu thật. Bill khoái Ngân quăn lắm. Nó dặn:
- Hết "giặc", Ngân quăn dạy tôi ngậm pháo nhé!
    Ngân quăn phưỡn bụng:

- Tao sẽ dạy mày nhét pháo vô rốn đốt nổ cái đùng và đi cầu ra ba con giun. Tao uống thuốc xổ bằng cách đốt pháo rốn. Ông gài mìn giết giun sán.
Jimmy reo to:
- Giỏi ghê. Dạy tao với nhé!
    Ngân quăn bĩu môi:
- Sợ chúng mày chết ngất.
Jack nói:
- Tao sẽ làm được.
    Cuộc chiến tranh ăn cóc này đáng yêu quá. Thỉnh thoảng, quân ta lại giúp vui quân địch.   Chương còm xoay người ngó về vị trí mình. Nó gật gù, và dang tay:
- Thôi, sắp hết giờ hưu chiến, tụi tao chẩu đây.
John liệng cho Ngân quăn gói sô cô la.
- Nhớ dạy tao nhét pháo vô rốn nghe mày?
    Jimmy, Bill, Jack cũng liệng kẹo cho Ngân quăn. Bill nghĩ giá nó mà có tài ngậm pháo vô miệng đốt nổ đoành, cả nước Mỹ sẽ phục nó. Dân Mỹ sẽ bầu nó là thần đồng. Hồ Ly Vọng sẽ mời nó đóng phim. Ai chứ mông xừ Walt Disney dang tay ôm lấy nó. Nó sẽ là anh hùng của Hiệp Chủng Quốc. Trẻ con Mỹ tranh nhau xin chữ ký của nó. Bill mê Ngân quăn tít thò lò. Ngân quăn số dách, Ngân quăn đã cầm pháo nổ trên tay, Ngân quăn ngậm pháo cho pháo nổ. Chắc Ngân quăn còn nhiều tài lắm.
- Ê Jack!
    Ngân quăn vất một chiếc pháo cho Jack:
- Mày đốt rồi liệng đi. Tao sẽ làm cảm tử quân.
    Jack nhặt chiếc pháo, bật diêm châm ngòi và liệng nhanh. Ngân quăn chạy tới, cúi xuống, dùng hai ngón tay bóp nát cái ngòi sắp cháy đến đầu pháo. Mãn Thanh vỗ tay khen ngợi.
- Về vị trí!Chương còm lôi Ngân quăn về. Nhô Mỹ nhìn theo, tấm tắc. Ngân quăn trề môi hỏi Nghĩa tếu:
- Tao "chì" không?
    Báu tồ "kê" em:
- "Chì" khỉ mốc, mày buộc tăm chẻ nhỏ vào đít pháo.
    Ngân quăn đã "tiết lộ bí mật quân sự" cho Chương còm nghe hết rồi. Nên nó không mắc cỡ, Ngân quăn cười hề hề:
- Không buộc tăm vào, cầm pháo để pháo nổ cháy tay, hết ăn tết à? Bộ điên sao mà dám ngậm pháo. Tụi nhô Mỹ cóc biết. Tụi nó khờ thí mồ. Hì hì, tụi nó biếu khối kẹo.
    Chương còm ra lệnh:
- Thôi cấm nói. Sửa soạn bắn.
    Nó hét:
- "Phơ"!
    Tức thì, những khẩu súng của Phong lùn khạc đạn. À hay ghê. Ðạn trúng sát vị trí của   Mãn Thanh rồi. Quân ta say sưa bắn. Mãn Thanh cũng say sưa bắn. Bắn hoài chẳng có đứa nào chết. Trận chiến đang khốc liệt thì có tiếng gọi ơi ới:
- Thống ơi!
     Lê Chiêu Thống thưa:
- Dạ.
- Về ăn cơm.
    Lê Chiêu Thống quăng súng M-16 trả Tôn Sĩ Nghị. Mẹ nó giục nó về ăn cơm. Lính ngự lâm của Lê Chiêu Thống cũng lần lượt "đào ngũ" về "xực phàn". Quân ta "thừa thắng", bắn tới tấp. Nhưng khi Chương còm thấy xe của bố mình rẽ vào ngõ D, nó vội vàng thu quân. Hai bên hẹn nhau tái chiến lúc 3 giờ. Chương còm bảo Jack:
- Quân tao đã tiến đến chỗ này. Tao đánh dấu đây.
    Jack "ô kê" ầm ỹ. Trên đường từ chiến trường về nhà ăn cơm, Hưng mập càu nhàu:
- Tấn công lẹ tí nữa là thắng rồi. Chiều nay tao muốn đi coi chiếu bóng. Casino Ðakao vừa thay phin "Ngũ hổ miền Tây".
    Bồn lừa khơi cơn thèm của Hưng mập:
- Tao coi rồi. Có năm thằng, thằng nào bắn cũng tuyệt vời. Chiều nay đánh chớp nhoáng, vồ súng của Mãn Thanh xong, tụi mình kéo quân mừng chiến thắng ở Casino Ðakao.
    Dzũng Ðakao liếm môi:
- Cuộc chiến tranh này khó hơn cuộc chiến tranh khỉ mà tao đã làm sếp ở Ban Mê Thuột. Giá tao là xếp sòng, tao đánh cái vèo.
    Dzũng Ðakao không chỉ huy cuộc chiến "Cơm bát" thắng lấy súng, thua bị mất hai chục con cóc. Kẻ chỉ huy là Chương còm. Và Chương còm không thích chiến thắng suông. Nó muốn bọn nhô Mỹ phục anh em nó cơ.
    Chương còm đã thấy mắt Jack ánh lên những tia cảm phục khi nó chiêm ngưỡng Ngân quăn dùng mưu còm ngậm pháo nổ. Mưu đó là mưu của Ngân quăn. Ai dám quả quyết Ngô Quyền không có thời thơ ấu nghịch ngợm? Những chiếc cọc vót nhọn cắm dưới lòng sông Bạch Ðằng, chờ thủy triều lên, bơi thuyền ra khiêu chiến, dụ giặc Hán vào bẫy rồi chờ thủy triều rút mới tấn công khiến thuyền giặc đâm vào cọc, xác giặc chết đuối đầy sông là những mưu còm của thời thơ ấu đấy.
    Không mưu mẹo làm sao giữ được nước. Con nhà Jack không phục mưu vì nó dốt, nó không thuộc sử nước nó. Hay sử nước nó chẳng huy hoàng tí nào. Nước nó đâu có người đắp thành nhà Hồ. Nước nó đâu có Lê Lai. Nước nó đâu có Nguyễn Trãi. Nước nó đâu có Quang Trung.
    Không nước nào có vĩ nhân để so sánh với Quang Trung. Thầy Chương com đã dạy thế.
- Chúng mày không hiểu gì cả. Chúng mày chỉ khoái đánh bại giặc. Tao muốn thắng nhô Mỹ xong, tụi nó phục chúng mình. Chúng mình bảo sao chúng nó nghe vậy. Nhô Mỹ phải phục nhô Việt Nam. Chúng nó sắp phục rồi. Chiều nay "quân ta" tấn công.
"Quân ta" bèn đứa nào về nhà đứa ấy ăn cơm. Xếp Chương còm phấn khởi vô cùng. Nó chợt nghĩ đến lá cờ sẽ cắm trên gò Ðống Ða chiều nay.
 Tác giả chủ đề| Đăng vào 4-6-2009 20:36:36 | Hiển thị tất cả tầng
        Phần 10

     Trước giờ lâm chiến, Chương còm kéo Ngân quăn đi. Nó khoái Ngân quăn rồi. Ngân quăn đã trở thành anh hùng trong cuộc chiến tranh ăn cóc này. Nhờ nó biết riễu cợt. Những khuôn mặt nhô con mới như Báu tồ, Nghĩa tếu, Nhân súng, Long cải lương, chỉ có Ngân quăn sáng rực, nổi bật. Nó hy vọng được gắn anh dũng bội tinh với ngôi sao giấy lắm à. Ngân quăn đang nắm ngửa tênh hênh gãi rốn thì Chương còm đá nhẹ một cái vào chân.
- Ði.
- Ði đâu?
- Suỵt. Khẽ mồm kẻo bố tao biết.
- Dượng hai ngủ rồi.
    Ngân quăn ngồi vụt dậy, ngáp méo cả miệng rồi đứng lên theo Chương còm lách cửa bước ra ngõ.
- Ði đâu hở, anh?
- Ði đánh Mãn Thanh.
- Ðã tới giờ đâu?
- Mày ngu như bò, cứ đi theo tao. Mày là "tốt dỉn", đừng nói lôi thôi.
    Ngân quăn không hỏi nữa. Hai đứa chạy ra bãi chiến trường ngập xác... pháo. Chương còm ra lệnh:
- Tao đứng gác tụi Mãn Thanh, mày xóa cái vệt gạch lúc nãy đi.
    Ngân quăn tò mò:
- Xóa đi làm chi?
    Chương còm mím môi:
- Phạt mày bây giờ. Hỏi hoài. Xóa đi rồi vẽ cái vệt khác, tí nữa khỏi lo tiến quân.
    Ngân quăn đã hiểu. Nó dùng chân di sạch vết ngói non vẽ ngang con đường, bốc cát rắc lên và di thêm nhiều lần. Rồi vẽ gạch mới toanh. Quân ta chiếm của Mãn Thanh chừng ba thước đất. Ngân quăn cười khoái chí:
- Vừa tầm đạn rồi, nhô Mỹ sẽ chạy tóe khói.
    Làm xong cái "mít xông im pô xi bưng" đó, hai đứa chạy về nhà. Chương còm bắt   Ngân quăn ngồi gần cửa, bàn chiến thuật chiều nay.
- Mày còn trò xiệc nào không?
- Thiếu giống.
- Trò xiệc liệu xoay nổi vài cái pháo lệnh chứ?
    Ngân quăn ghé sát tai Chương còm:
- Ở bàn viết của dượng hai có tấm giấy năm chục.
    Chương còm bẹo đùi Ngân quăn:
- Bố tao đánh chết. Tao thèm pháo lệnh ghê. Giá có độ mười chiếc, mình quăng vào ổ súng đại liên của con nhà Jimmy nó sẽ chết giấc.
    Ngân quăn bàn:
- Anh bảo tụi nó hùn tiền mua... đạn đi.
    Chương còm lắc đầu:
- Tao muốn chế lựu đạn cơ. Mày thấy con nhà Vic Morrow trong phim "Combat" chứ? Nó chuyên thẩy lựu đạn phá ổ đại liên của Ðức.
    Chương còm vỗ vai Ngân quăn:

- Mày có tiền hùn không?
     Ngân quăn bĩu môi:
- Sức mấy mà em hùn. Tụi nó hùn tiền mua pháo lệnh để đốt giùm. Em đốt là số dzách.
    Chương còm cười:
- Ðứa nào dại mà mua pháo nhờ mày đốt?
    Chiến lược gia Chương còm thộn mặt ra suy nghĩ giải pháp "hòa bình công chính". Nhất định phải chiến thắng anh dũng. Chỉ có chiến thắng anh dũng con nhà Jack mới thực sự phục lăn ra. Bỗng Chương còm nhớ tới con voi đồng đen trong Sở Thú. Mắt nó đang đăm chiêu, tự nhiên rực sáng:
- Mày biết con voi đồng đen ở Sở Thú chứ?
- Em biết.
- Nhưng mày biết ai "cống" nước ta không?
- "Cống" là gì?
- Là sợ quá, đem biếu nước ta. Nước ta hồi xưa, bảnh lắm. Thái Lan sợ thấy mồ.
    Ngân quăn mím môi:
- Sao bây giờ lính Thái Lan qua đây làm tàng, bắn ẩu vậy?
    Chương còm nói:
- Tại mấy thằng đó không học lịch sử nước nó. Tổ tiên tụi nó đã từng bị vua Quang Trung cho phơi xác ở miền Nam. Mày biết không, tụi Thái Lan ưa bắt nạt bọn Cao Mên lắm. Hễ con nhà Cao Mên bị bắt nạt, bọn nó chạy sang nước ta lạy lục rối rít. Vua nước ta lại thương hại, cho cử binh sang Cao Mên đuổi tụi Thái Lan về xứ. Ông Trương Minh Giảng đã đóng quân ở Cao Mên lâu nhất. Ổng chán ăn mắm bò hóc quá, ổng về. Chứ không, con nhà Cao Mên giờ là nô lệ của bọn mình.
    Ngân quăn vểnh tai nghe. Nó khoái nghe Chương còm nói chuyện hiển hách của nòi giống. Ngân quăn hỏi:
- Ai dạy anh thế?
- Thầy tao.
- Sao thầy không dạy em?
- Ai bảo mày học trường Tây. Chắc thầy mày ghét lịch sử Việt Nam. Thầy tao yêu lịch sử. Lúc thầy giảng bài, thầy đấm bàn thình thình y hệt lính vua Quang Trung giận quân Mãn Thanh ấy.
    Hai thằng nhãi đương tìm về lịch sử thì Phong lùn xuất hiện. Nhà chế súng có vẻ buồn buồn.
- Chiều nay tao không được uýnh Mãn Thanh.
    Chương còm ngạc nhiên:
- Ba mày cấm à?Phong lùn liếm mép:
- Không, võ đường của tao tổ chức liên hoan tất niên, tao phải đến dự.
    Chương còm thở hắt ra:
- Mày không thích mơ thành người Quang Trung à?
    Phong lùn rướn người cho cao thêm:
- Thích chứ. Tao đã chế súng rồi.
    Chương còm "hích" Phong lùn:
- Hưng mập nó bảo mày chê tụi nhô Mỹ, mày muốn con nhà Jack biết tay mày. Nó chưa biết tay, mày lại... đào ngũ. Ông Cao Thắng ngày xưa đã cho tụi Tây biết tay đấy.
    Phong lùn nhún vai:

- Mày là "cây" lịch sử. Tao nhất định đi liên hoan ở võ đường. Ông chán uýnh Mãn Thanh quá xá.
    Chương còm đứng dậy:
- Ừ, thì mày cứ việc đi. Chúng tao cóc cần súng của mày nữa. Tao lột lon thiếu tướng của mày và đòi lại con cá đá vô địch. Ðánh Mãn Thanh xong, tao sẽ cho tụi nó biết mày sợ thằng Jack.
    Ngân quăn xía vô:
- Em ấy à, không sợ nhô Mỹ.
    Phong lùn cáu sườn bỏ về. Ngân quăn cười hô hố. Ðúng lúc đó, "quân ta" lần lượt tập họp trước cửa nhà Chương còm. Chỉ thiếu mặt Nghĩa tếu.
- "Tốt dỉn" Nghĩa tếu đâu?
    Nhân sún báo cáo với chủ tướng:
- Nó bị nhức răng.
    Long cải lương thêm chi tiết:
- Hàm bên phải nó sưng vêu. Nó đang nằm ôm mặt khóc.
    Ngân quăn trổ tài... "văn nghệ tạp lục":
- Phải rửa hận giùm nó. Nó trúng đạn của Mãn Thanh!
    Vậy là "quân ta" thiếu hai mạng. Chương còm dẫn những kẻ mơ thành người Quang Trung ra "sa trường kia, diệt thù là diệt thù". Nắng chói chang. Nắng cuối năm thật dữ dội, tàn bạo. "Quân ta" đã nấp vào vị trí và "sẵn sàng nghênh địch." Ðợi chừng mười lăm phút, Mãn Thanh tiến quân. Lê Chiêu Thống theo đít Tôn Sĩ Nghị Jack, trông rất hèn hạ. Mà mặt nó cứ vênh lên. Chương còm nghĩ rằng cần phải bắt sống Lê Chiêu Thống, nhét giẻ vào mồm thằng này, bịt mắt lại rồi cho bốn con kiến lửa đốt nó.
    Tôn Sĩ Nghị hơi ngạc nhiên một chút. Nó thấy "quân ta" gần "quân nó" hơn buổi sáng. Ðiều này chỉ có Chương còm và Ngân quăn biết thôi. Chương còm sợ bị lộ tẩy, ra lệnh khai hỏa tới tấp. "Quân ta" thiếu một tay xạ thủ. Ngân quăn được Chương còm cho bắn. Báu tồ, Nhân sún, Long cải lương, Sơn đốm nạp đạn mờ người. Báu tồ ức lắm. Vì Ngân quăn bảnh hơn nó. Ngân quăn là em Báu tồ. Ngân quăn ở nhà, nghịch như giặc, ba nó ghét nó, chỉ thương Báu tồ thôi. Nhưng Ngân quăn xuống nhà dượng hai nó, tức là bố Chương còm, thì cả bố con Chương còm cùng khoái Ngân quăn. Báu tồ dỗi:
- Anh hai, em về đây.
    Chương còm gắt:
- Sắp thắng trận, mày lại đòi về.
    Báu tồ phụng phịu:
- Anh bắt em nạp đạn cho thằng Ngân mà không cho em bắn.
    Chương còm hứa hẹn:
- Sẽ cho mày bắn. Thắng trận, tao cho mày năm khẩu súng, đem về Tân Ðịnh mà... ăn tết.
    Báu tồ toét miệng cười... Trận chiến tiếp tục. Dzũng Ðakao, Hưng mập, Bồn lừa,   Chương còm, Ngân quăn "phơ" rất chính xác. Chỉ tiếc đạn nổ nhỏ nên dù trúng quân Mãn Thanh, chúng nó vẫn cứ nhe răng cười.
Bồn lừa chú ý một sợi dây thừng buộc trên cột điện. Nó đã ra chiến trường trước cả Ngân quăn, Chương còm và âm thầm treo sợi dây. Ðể làm gì, chưa ai biết.
    Ðạn Mãn Thanh nổ ròn rã. Hỏa lực hai bên ngang ngửa. Bỗng anh ba Tàu bán bò bía ngọt xóc xóc ba cái cây sắt rút số "lạc vào chiến trường". Con nhà Sơn đốm thò tay vào túi. Rồi kêu:

- Bò bía!
    Anh ba Tàu táp vô. Chương còm mắng em:
- Ðang đánh giặc mày đi kêu bò bía.
    Sơn đốm cười:
- Bò bía ngon thấy mồ.
    Chương còm dọa:
- Ăn xong mày đi ị té re à... Lát nữa, mày kêu cả bắp luộc.
"Quân ta" ngưng bắn để ăn bò bía ngọt. Lính của vua Quang Trung, ngày xưa, đánh Mãn Thanh cũng ngon xơi như bò bía thôi. Chủ tướng Chương còm bị Sơn đốm quyền rũ, nhai bò bía ngọt nhồm nhoàm. Bên địch thấy "quân ta" ăn bò bía thèm quá. Vừa lúc hàng bắp luộc qua, Lê Chiêu Thống bỏ tiền khao Mãn Thanh. Thế là Mãn Thanh buông súng thổi... ác mô ni ca sần sật! Chương còm hô quân đớp bò bía ngọt thật lẹ. Báu tồ bị nghẹn. "Quân ta" áp dụng chiến thuật "tốc chiến". Ðạn bắn sang đất địch ầm ầm. Khiến Mãn Thanh phải quăng ngô, liệng... ác mô ni ca phản pháo. Riêng Lê Chiêu Thống cứ thản nhiên thổi bàn kèn theo điệu "Fè rơ Giắc cờ".
"Giờ ăn tới rồi
Giờ ăn tới rồi.
Mời anh xơi
Mời anh xơi
Giơ bắp lên anh em nào
Giơ bắp lên anh em nào
Ta cùng nhai
Ta cùng nhai."Ngân quăn cao hứng, đứng lên, hát một bài thúc quân:
"Cái cờ là cờ của ta
Trong gió tung bay gần xa
Ðứng nghiêm em chào mỗi sáng
Trong khi lớp nhất kéo cờ".
    Chương còm nghe Ngân quăn hát, chợt nhớ lá cờ sắp cắm trên gò Ðống Ða mà nó đã "thó" một miếng vải vàng của mẹ, viết mấy chữ lên. A, chút nữa thôi, Chương còm sẽ đích thân cắm lá cờ đó trên đất của Mãn Thanh. Chương còm thích thú quá. Nó hét lớn:
- "Phơ"!
    Ðạn "quân ta" bay sang đất Mãn Thanh tới tấp. Jimmy, John, Bill vừa bắn vừa... mê Ngân quăn và những khẩu súng thô sơ của Chương còm. Còn Chương còm vừa nghĩ được cách kết thúc chiến trường. Nó bảo Báu tồ:
- Mày bắn thế tao đi!
    Báu tồ chộp lấy súng, bắn thi cùng Ngân quăn. Anh em nhà họ Cổ - Cổ Kim Báu, Cổ Kim Ngân - say sưa khạc đạn. Chương còm chạy một mạch về nhà, lượm những cục pin chết, thủ vào túi. Nó xách thêm hai cái lon sữa bò. Rồi cu cậu lại chạy ra chiến trường. Nó ngồi sau cột điện, dùng dây cao su gói hàng, cột mười chiếc pháo vào cục pin. Ðoạn, Chương còm vê nhẹ mười chiếc ngòi pháo xoắn khẽ lấy nhau. Chương còm loay hoay một lúc thì chế được năm trái lựu đạn. Nó nói thầm:
- Ông mới là Vic Morrow, còn chúng mày là lính Ðức cù lần. Không, ông là "tốt dỉn" của vua Quang Trung.
    Chương còm bó thêm mười chiếc pháo nhét vào lon sữa bò, chỉ để hở ngòi đã vê xoắn lại. Xong đâu đó, Chương còm nhào ra chỉ huy trận đánh. Nó anh dũng hô quân:
- Sửa soạn xung phong!
Bạn cần đăng nhập để trả lời Đăng nhập | Register

Quy tắc tích điểm trong diễn đàn này

Archiver|Mobile|Youtube|Facebook|Twitter|Contact|Netdepviet.org

GMT+7, 15-11-2024 12:47 PM , Processed in 0.037310 second(s), 16 queries .

Powered by Discuz! X3.5

© 2001-2024 Discuz! Team

Trả lời nhanh Lên đầu trang Quay lại danh sách