|
Quê nghèo. Tầm hai mươi ba tết theo mẹ đi chợ sắm ông Công ông Táo.
Chợ quê lúp xúp những lều tranh trống hoác bốn phía. Đường vào chợ sục lên những lớp bùn nâu quánh trộn lẫn phân trâu phân bò trơn lẫy.
Đi chợ quê không nhiều lời chào mời dẻo mệt như ở thành phố. Chào hỏi nhau thân tình lắm. Thấy ấm tình người nhà quê. Nhà thằng Tèo năm nay có về quê ăn tết không bà? Con Hĩm nhà mự đẻ con trai hay con gái rứa? Chợ quê cũng không nhiều hàng họ để trau dồi cho đẹp mắt như ở thành phố. Đây này, mẻ cá chép vừa cất dưới ao nhà lên còn phơi bụng trắng hếu, giãy đành đạch trên mấy cái mẹt. Còn đây, những tảng thịt lợn đỏ au bày la liệt trên những tàu lá chuối vừa mới hơ vội qua bếp lửa tờ mờ sáng nay cho khỏi rách. Đây nữa, luống cải ngồng kịp nhổ đêm qua, nụ hoa vàng còn ngậm sương tươi nhoách. Loài cải này chỉ có ở vùng quê miền Tây Nghệ An, ăn luộc thì giòn mà ngọt, vị ngọt hơi đăng đắng đầu lưỡi. Nhưng thường người dân quê tôi đang nghèo nên họ chỉ dùng cải này để muối dưa là chính. Những cọng dưa chánh vàng ươm, ăn kèm với thịt luộc và bánh chưng xanh cho ngày tết càng đậm vị. Kia kìa, hàng câu đối và hoa giấy cũng đã kịp chưng ra khiến một góc chợ rợp màu sắc. Các cụ già tranh thủ ngắm nghía lựa câu đối, những thiếu nữ má hồng lên vì lạnh đang mải mê bên những chùm hoa giấy thầm so sánh không biết những bông hoa kia có đẹp hơn những bông hoa mình tự làm, lũ trẻ con thì bầm chân đứng tròn mắt bên hàng kẹo kéo, vài đồng tiền lẻ đã có thể làm cho ước mơ của mình trở nên dài hay ngắn dưới bàn tay phù thủy của ông già bán kẹo kéo...!!!
(c) Xứng danh anh hùng's Blog |
|