|
"NGƯỜI PHỤ NỮ LÀM RUNG ĐỘNG TRÁI TIM VIỆT NAM"
Đói khổ, bệnh tật, bị người đời ngược đãi, vùi dập, ức hiếp nhưng chị không oán đời, oán người. Chị vẫn nỗ lực vươn lên để giờ đây cái tên Huỳnh Tiêủ Hương không còn là của cô bé lang thang vỉa hè, không nhà không cửa mà là của một doanh nhân thành đạt, một mẹ Út Hương của hơn 200 đứa trẻ côi cút, bất hạnh.
Làm việc đến quên mình với một mong muốn duy nhất: “Những đứa trẻ bất hạnh như Tiểu Hương sẽ có một cuộc sống tươi sáng, sẽ không phải trải qua những tháng ngày khổ cực, tủi nhục như của mình ngày trước”. Cuộc đời chị tựa như một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện cổ tích đầy cảm động về một con người sống không phải cho mình.
Số phận nghiệt ngã
Tên chị là Huỳnh Tiểu Hương nhưng nói đúng hơn là chị không tên, không tuổi. Trong ký ức, chị chỉ biết rằng mình bị cha mẹ bỏ rơi ngay từ lúc lọt lòng.
Tuổi thơ của Út Hương bị ném ra đầu đường, xó chợ. Suốt ngày lăn lóc trên những con tàu Bắc - Nam để kiếm miếng ăn, cô bé Hương đã nếm trải những trận đòn “nhừ tử” của những “đầu gấu xe lửa” khi chen chân vào lãnh địa của chúng. Có những lúc không xin được miếng ăn đói lả đến ngất xỉu, có những khi bị đám giang hồ đánh đến máu me bê bết. Cô bé vẫn sống, sống như một cây cỏ dại cứ tự nhiên mà vươn lên.
Được nhận làm con nuôi, nhưng chỉ sau một thời gian, Hương lại trở về những chuyến tàu để kiếm sống vì không chịu nổi những trò vô đạo của bố nuôi. Cũng có những người thật tốt, thật sự yêu thương cô nhưng vì nhiều lý do, Hương không được hưởng trọn niềm hạnh phúc ấy và và tiếp tục cuộc đời lăn lóc của mình ngoài đường phố.
Từ những sân ga xa lạ tận Lào Cai đến Sài Gòn, không nơi nào không có dấu chân của Tiểu Hương. Đói, rét, bị đánh đập, ngược đãi. Chưa bao giờ Hương có được một bữa cơm no như bao đứa trẻ khác, một tấm áo lành đủ ấm trong những ngày đông, một sự ấm áp của tình cảm gia đình. Cám cảnh đứa trẻ mồ côi, người thương tình cho cô miếng bánh, kẻ thảy cho vài đồng xu.
Không thể ngửa tay xin ăn, cô chuyển sang bán trà đá và thuốc lá lẻ trên tàu. Lần mò, Hương lại theo chân các đoàn đãi vàng ở những vùng đất hoàn toàn xa lạ ở Hà Tĩnh, Nghệ An, Bình Trị thiên… Suốt những ngày tháng ấy, cái mà Hương “có” được là những cơn sốt rét kinh hoàng, đáng sợ.
22 năm sống ở đường phố, Út Hương chịu đựng hết những tủi nhục, cay đắng. Bị ép chích ma tuý, bị cắt chân, tay để làm thành những vết thẹo đi ăn xin, bị đốt lửa lên cơ thể, bị hãm hiếp… và thậm chí cô đã bị ném xuống cầu Sài Gòn 3 lần cho chết nhưng “không may mắn là vẫn sống”. Rồi có những khi đi bán bánh mỳ thuê cho người ta để mang tiếng bán bánh mỳ chứ không phải ăn xin để được vào ga xe lửa nhặt thức ăn thừa bỏ đi. Bán bánh mỳ không bị ăn đòn của bảo vệ nhà ga thì lại bị ăn đòn nhiều hơn của chủ vì bán mà không hết hoặc đói qua lỡ tay ăn một ổ là tối về đòn roi tím cả người đến mấy ngày.
Những ngày ấy, chỗ ngủ về đêm của cô bé Hương chính là những nhà vệ sinh công cộng, những nhà cầu ở ngoài rìa sông Sài Gòn vì chỉ ngủ những nơi đó, cô bé sẽ không bị làm nhục, không bị đánh đập. Lớn lên một chút, để tồn tại, cô đã làm tất cả mọi việc mà không cần ai thuê mướn: lau chùi xe ở Bến xe Miền Đông, rửa chén, chạy bàn ở những quán ăn, thậm chí đã có thời gian Tiểu Hương bị lừa đi làm gái mà cũng không hay biết. Ai thương tình thì cho vài đồng hoặc một bữa ăn, còn không cũng chẳng sao.
Và những ngày ấy, những lúc rảnh rỗi cô lại đến chăm sóc và tắm rửa cho những người bị phong cùi lê la ngoài đường phố mà không sợ hãi hay ngại ngùng gì hết.
Clip giới thiệu trung tâm nhân đạo Quê Hương
|
|