Nét Đẹp Việt Nam

 Quên mật khẩu
 Register
Xem: 2496|Trả lời: 0
In Chủ đề trước Tiếp theo

Bạn cùng thời -- Đọc và suy ngẫm

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
1#
Bạn cùng thời -- ĐỌc và suy ngẫm
TÌnh cờ đọc được ở 1 blog , post lên cho anh em xem , các bạn nào cho rằng ở đời là phải " chơi đẹp " với anh em thì nên suy nghĩ lại nhé


Bài viết:
Đã lâu lắm rồi không còn gặp chúng nó - những đứa bạn cùng thời. Những đứa bạn từ hồi còn đi học chơi thân như một hội đi đâu cũng có nhau đi cùng. Đến bây giờ thấm thoát thời gian trôi đi mau, lớn lên mỗi đứa mỗi khác, mỗi đứa một công việc một hoàn cảnh khác nhau. Chẳng còn những giây phút hò hẹn, chẳng còn những ngày tháng rong chơi. Có chăng chỉ là một thoáng vẫy tay cười khi vô tình gặp lại trên đường đời tấp nập..vụt lướt qua..thật mau…
Thế rồi hôm nay thằng H đưa thiếp cưới, cứ tưởng mất tích lâu rồi ai dè nó đọc báo rồi tìm ra blog và mò đến cửa hàng. Bạn bè lại gặp nhau tay bắt mặt mừng rạng rỡ nói cười trong vui vẻ. Nó khoe công việc giờ đang ổn định làm trong ngành cảnh sát và chuẩn bị tiến tới việc hôn nhân. Nhắc tới mấy đứa khác thằng nào thằng nấy cũng đều yên bề gia thất có vợ có con lớn hết cả rồi. Vậy mà ngày xưa cứ trêu chúng nó là tẩm ngà tẩm ngẩm, là củ chuối là ngu lâu nhưng cuối cùng lại là đứa đi sau, cuối cùng… haizz…

Buổi chiều ngồi co ro lạnh bất chợt gặp lại cố nhân – một người bạn, một thằng em thân đang trốn nợ vì cờ bạc vì thua tha bởi bóng bánh nợ nần. Nhìn vẫn thế, chẳng thấy khá lên được. Có chăng chỉ là ngày càng tệ hơn và chẳng còn như trước. Đâu mất rồi những cái thời phong độ, những cái thời thể hiện đẳng cấp của dân chơi hay là hết cả rồi cái chất công tử đã mù quáng một thời. Vẫn cái bài ca ấy, bài ca đi vay mượn – kèm theo đó là cả đống lý do bị truy lùng, bị đuổi, bị doạ nạt, bị đòi nợ gắt gao… Nghe mãi rồi cái bài ca muôn thửa, bài ca của những kẻ tên Thua. Buồn lắm, chửi rồi vẫn thế, mắng rồi vẫn thế, thậm chí đánh đập rồi nó vẫn cứ thế. Cờ bạc biến nó thành như thế biết phải đối với nó làm sao? Sống không chịu ngẩng mặt lên cao mà lại chọn cách để cúi đầu chui xuống - sống vậy sao ?

Tối – gặp hai thằng anh họ, một thằng lớn và một thằng nhỏ. Thằng anh lớn là anh bên nội, đã ba mấy tuổi rồi nhưng số má tốt tù, bỏ vợ bỏ con việc không lo làm chỉ suốt ngày lêu lổng sống cuộc sống lang thang, hổ báo gấu mèo. Lâu ngày không gặp uống với nhau ly rượu - anh họ tâm sự đủ điều. Anh kể về những cái thời của hồi xa xưa ấy, cái hồi anh với mày sống như bạn cùng thời thân thiết cùng nhau thế này, thế nọ… Được một lúc thì anh say, anh khoác vai kéo lại thật gần và thì thầm khẽ bảo“Đừng chơi bời nữa. Tu chí làm ăn thôi còn nếu có “việc gì cần” cứ để đấy anh lo. Anh là anh lo cho mày lắm đấy…”Nghe anh nói vậy biết là anh có ý tốt nhưng vẫn phải quay sang tay cầm ly rượu cạn nói với anh một câu thật lòng "Anh nên lo cho mình đã.."

Tối muộn – trời gió mùa rét lạnh mưa phùn rơi lất phất. Xuống dưới ngoại, bước ra phía nhà ngoài thăm thằng anh họ nhỏ đang ốm đau nằm đó. Gọi là anh họ nhưng cả đời từ bé có bao giờ chịu gọi nó bằng anh. Lý do thật đơn giản là vì hai thằng bằng tuổi và chơi thân như bạn. Có điều nó ngày càng trở nên tệ nạn bởi những sự phức tạp của cuộc sống bon chen, tội tù. Ngoài xã hội nó là một thằng anh em tốt - biết cách sống và lo cho mọi người. Tính ít nói, bản lĩnh, dám nói dám làm nhưng hành động đôi khi vội vàng và thiếu sự nghĩ suy. Cuộc sống của nó là cuộc sống của những ngày nghiện, những ngày đi cai và những năm tháng vào tù ra tội- để rồi giờ đây mang trong mình cái bệnh án “khó qua” nó được tha và về nhà tại ngoại. Sống gấp từng ngày, nó lao vào các cuộc chơi để không khỏi phải hối tiếc với thú vui cuộc đời. Nhưng để đổi lấy những cái đó thì nó về nhà xin xỏ, chửi bới đập phá, vắt kiệt của mẹ cha từng đồng từng thứ để có thể quy ra thành tiền. . Đã bao lần bố mẹ nó phải lẩn tránh, phải khoá trái cửa trốn sang nhà người khác. Mọi người ai cũng ghê sợ nó. Mọi người ai cũng xa lánh nó. Mọi người chẳng ai muốn gặp nó…
Nhưng hôm nay thì khác …
Nó nằm đó, người gầy đét chân tay bé quắt queo. Bụng đang bắt đầu chướng to và phình lên trông thấy. Khuôn mặt đầy sẹo thỉnh thoảng lại nhíu chặt lại vì đau thắt từng cơn phía bên trong nội tạng. Châm cho nó điếu thuốc, nó cầm hút mà tay run lẩy bẩy. Nói chuyện nhát gừng từng lời như kiểu bị hụt hơi thở hổn ha hổn hển - nói mãi chẳng nên câu. Hai thằng ngồi nhìn nhau, im lặng trong căn phòng trống vắng. Gió lùa vào, se sắt lạnh nghe đến tái tê lòng…

“Bác sĩ họ bảo sao ?”

“Bảo không sao, chỉ ốm đau bình thường. Nhưng bệnh của tao, như nào tao tự biết.”

“Mày biết mày sẽ như nào ah ?”

“Ừmh tao biết”

“Vậy… còn ngày nào…tận dụng những ngày đấy. Không làm được thì vẫn còn nói được. Mày nên nói chuyện với mẹ mày nhiều hơn.. ”
"Ưh..."

Nó gật đầu quay đi nhìn về phía góc tường ậm ừ trong tiếng nấc... Một tiếng nấc dù nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe rõ bởi vì đó - là tiếng nấc thật lòng. Phía trên tường dưới ban thờ treo một tấm vải nhỏ ghi trích đoạn những lời trong kinh Phật, đọc loáng thoáng có dòng :

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…”

Thời gian trôi đi mau,
bỗng chốc
giật mình nhìn lại
Lớn cả rồi, bạn cùng thời
xưa cũ...
Bạn cùng thời
giờ đây
không còn đủ...
Người nên người,
người vẫn ở nơi đâu
Bạn cùng thời
mỗi người đi một hướng.
Có hướng nào
là hướng để nhìn nhau


sưu tầm: internet
Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Register

Quy tắc điểm

Phòng tối|iPhone|Archiver|G+|Youtube|Facebook|Twitter|Contact| Netdepviet.org

GMT+7, 23-4-2024 09:47 PM , Processed in 0.013249 second(s), 16 queries .

Powered by Discuz! X3.2

© 2006 Made with in Hanoi,Vietnam and Contents are published by all members

Trả lời nhanh Lên trên Trở lại danh sách